"Hãy nhớ: Người ôm cục than hồng của oán giận, chính là người bị bỏng đầu tiên."
Cuộc đời này, ai chưa từng bị tổn thương? Ai chưa từng cảm thấy bất công, bị phụ bạc hay oan ức? Có những nỗi đau đến bất ngờ như một nhát dao, cũng có những vết thương rỉ máu âm thầm theo năm tháng. Và thế là, từ trong đáy lòng, oán giận nhen nhóm như một cục than hồng – nhỏ thôi, nhưng âm ỉ và cháy mãi…
Thật lạ là khi ai đó làm ta đau, phản xạ đầu tiên thường không phải là tha thứ, mà là giữ lại. Giữ trong lòng. Nhớ từng câu nói, từng hành vi, từng giây phút tệ bạc mà người ta đã dành cho mình. Ta ôm lấy nó, như thể nếu buông ra, sẽ yếu đuối, sẽ quên mất mình từng bị xúc phạm. Nhưng đâu ai nói cho ta biết rằng, càng ôm chặt cục than hồng ấy, ta càng là người bị bỏng đầu tiên.
Chẳng bởi người đau – chính bởi ta,
Cứ ôm cay đắng chẳng buông ra.
Thương ai là chuyện của năm cũ,
Mà khổ hôm nay… bởi nhớ mà.
Người làm ta đau, có thể giờ đã vui vẻ bên cuộc sống mới. Còn ta, vẫn thao thức mỗi đêm vì một chuyện cũ, một người cũ, một lời nói xưa cũ. Có khi họ không nhớ nổi mình từng làm tổn thương ta, nhưng ta thì nhớ dai như vết sẹo. Và ta khổ – không phải vì họ, mà vì chính ta đã không chịu buông.
Oán giận là một hình thức tự trừng phạt. Nó khiến tâm trí ta nặng nề, trái tim u ám, ánh nhìn thiếu đi sự dịu dàng. Ta trở nên cảnh giác, nghi ngờ và mỏi mệt. Ta nghĩ mình mạnh mẽ vì không tha thứ, nhưng thực ra chỉ đang yếu mềm vì không vượt qua được tổn thương.
Chẳng phải vì ai, vì chính ta,
Chọn lối bình yên giữa phong ba.
Không để bóng cũ thành cơn bão,
Dày xéo hồn ta mãi xót xa.
Tha thứ không phải là quên. Tha thứ là chọn cho mình sự bình an. Là không để người đã làm mình đau có thêm quyền năng làm mình đau tiếp – bằng cách hiện diện dai dẳng trong tâm trí ta.
Hãy thử một lần ngồi xuống thật yên. Nhìn lại cuộc đời mình. Sẽ thấy, những người khiến ta đau chỉ là một đoạn rất nhỏ trong cả hành trình dài. Có biết bao yêu thương đang vây quanh – cha mẹ, bạn bè, người tử tế. Sao lại để một vài người tồi tệ làm ta đánh mất niềm tin nơi người khác, hay tệ hơn là đánh mất chính mình?
Hãy nhớ: cục than hồng nếu buông ra, sẽ chỉ rơi xuống đất và tắt lịm. Nhưng nếu cứ ôm khư khư, chính ta sẽ bị bỏng, và đau là mình, không phải ai khác.
Không phải vì xưa quá đớn đau,
Chỉ do ta giữ chẳng buông nhau.
Bóng cũ lẩn quẩn trong tâm trí,
Chặn bước chân đi đến mai sau.
Đôi khi, thứ duy nhất ngăn ta bước tiếp, không phải là quá khứ – mà là việc ta không chịu dứt khoát với quá khứ.
Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy lòng nhẹ hơn, biết mỉm cười trước người từng làm tổn thương bạn, thì bạn biết không? Đó là ngày bạn đã tự chữa lành.
Đừng để nỗi đau cũ trói buộc trái tim bạn mới.
Đừng để một kẻ đã rời đi, tiếp tục sống trong bạn mãi mãi.
Bình yên không đến từ việc trả thù, mà đến từ sự buông bỏ trong tử tế.
Tay siết chặt than, lửa bén da,
Càng ôm càng thấy buốt tim ta.
Oán giận chẳng thiêu người đã khuất,
Chỉ thiêu thân kẻ chẳng buông ra.
Người ôm cục than hồng của oán giận, tưởng như đang nắm giữ sức mạnh, nhưng thật ra chỉ đang tự thiêu đốt chính mình. Càng ôm lâu, càng bỏng sâu. Đôi khi, tha thứ không phải vì người kia xứng đáng, mà vì ta xứng đáng được bình yên. Buông bỏ không yếu đuối, mà là hành động của kẻ đủ mạnh để không cho phép quá khứ trói buộc hiện tại. Dám đặt cục than xuống, mới thật sự là người can đảm – chọn yêu thương thay vì thù hận, chọn tự do thay vì giam hãm chính mình.
Bỏ một cục than, giữ nụ cười,
Tâm an, đời nhẹ, sáng chân trời.
Tha thứ không phải cho người khác,
Mà để lòng mình được thảnh thơi.
Xin chân thành cảm ơn bạn đọc đã dành thời gian lắng nghe những dòng chia sẻ từ tận đáy lòng. Trong muôn vàn câu chữ giữa cuộc sống bộn bề, việc bạn dừng lại một chút để đọc, để đồng cảm, là món quà vô giá đối với người viết. Hy vọng đâu đó trong từng con chữ, bạn tìm thấy một chút bình yên, một tia sáng dịu dàng cho tâm hồn. Chúc bạn luôn an nhiên, vững vàng và giữ mãi trái tim ấm áp trên hành trình sống và yêu thương. Hẹn gặp lại trong những lần dạo chơi con chữ kế tiếp.

No comments:
Post a Comment