Dưới ánh trăng vàng hiền lành của những đêm Sài Gòn xưa, khi thành phố còn yên ả và thơ mộng hơn bây giờ rất nhiều, chúng tôi – một nhóm bạn trẻ yêu văn chương, thơ phú – thường tụ họp ở những quán cà phê vắng, hoặc nơi góc sân trường còn vương mùi bảng đen phấn trắng. Có người học Văn khoa, có người học Kiến trúc, có cô gái trường Dược, có anh chàng năm cuối Luật – mỗi người một cá tính, một màu sắc, nhưng tất cả gặp nhau ở niềm say mê con chữ và giấc mơ lãng đãng.
Chúng tôi ngồi dưới bóng trăng hiền,
Nghe ai đọc lại khúc thơ duyên.Có kẻ lặng thầm cười khúc khích,
Nhẹ gật đầu... ôm nỗi niềm riêng.
Chúng tôi làm thơ, viết tạp ghi, rồi đọc cho nhau nghe như thể đang gửi gắm tâm tình. Có hôm, vừa xong bài thất ngôn bát cú, chưa kịp vỗ tay thì ai đó đã trêu: "Bài này mà không dành cho cô T. thì anh P. không phải là anh P. nữa!" Thế là cả nhóm phá lên cười. Cô T. đỏ mặt như trái gấc chín, còn anh P. thì giả vờ ho khan rồi cúi gầm mặt... chỉnh lại dấu hỏi trong câu thứ ba.
Cứ thế, dần dà những lần “gán ghép” bắt đầu hình thành. Ban đầu chỉ là trò đùa vô thưởng vô phạt, nhưng rồi cũng có vài cặp thấy “tạm được”, vài ánh mắt chạm nhau ngại ngùng hơn, vài cô gái bắt đầu chải tóc kỹ hơn, tô son đậm hơn – mỗi lần có “người được gán ghép” ở gần. Có cậu còn đem theo nước hoa, xịt mạnh đến mức thơ chưa kịp đọc thì cả nhóm đã... xỉn vì mùi.
Vì chúng tôi hay tụ tập dưới trăng nên cũng chẳng thiếu dịp… “nhai đi nhai lại” thơ Hàn Mặc Tử. Mỗi lần trăng vừa ló lên, y như rằng có người ngâm câu: “Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu…” rồi lim dim mắt như thể trúng gió tình. Mấy anh bạn thì thi nhau kể về các bóng hồng trong thơ ông: Mộng Cầm – nàng thơ kiều diễm, Hoàng Cúc – dịu dàng như tà áo chiều, và cả Mai Đình – nghe tên thôi đã thấy… văn chương.
Còn chúng tôi thì khác, chỉ có “Cúc nhí, Mai sún và Mộng... gì đó chưa rõ họ”. Nhưng không sao! Thi sĩ mà, phải có quyền mơ, quyền say – và cả quyền... gán ai mình thích vào thơ.
Có đêm, một anh trong nhóm cao hứng bảo: – “Nếu Hàn Mặc Tử mà sinh vào thời tụi mình, chắc ông cũng ngồi quán cóc làm thơ tỏ tình, rồi chép tay vào giấy học trò chứ không cần thiệp hoa gì đâu.”
Một cô bạn lập tức chen vào: – “Ờ, rồi chắc thơ còn dán ngay trước cổng nhà người ta, kèm bó bông giấy nữa là cùng!”
Cả nhóm phá ra cười, còn trăng nghe xong chắc cũng muốn trốn sau mây vì... mắc cỡ giùm.
Có những đêm trăng sáng vằng vặc như đèn treo đầu ngõ, chúng tôi rủ nhau ra sân, mang theo một chai rượu quê và một bầu trời thơ chưa viết. Không ai nghiêm túc bảo ai phải làm thơ Đường luật hay tự do – chúng tôi chỉ nghiêm túc... uống! Vừa cụng ly, anh bạn bên trái đã đọc to:
– “Đất say đất cũng lăn quay…” rồi liếc nhìn trăng:
– “Ê, em có say chưa đó, cưng?”
Trăng không trả lời. Có lẽ cũng đang... giận vì bị gọi “cưng” lần thứ ba trong đêm. Hoặc đang suy nghĩ: “Ủa tôi là thiên thể, sao lại bị gán ghép?” – giống tụi tôi hồi mới chơi nhóm vậy.
Chúng tôi, những thi sĩ nghiệp dư tự phong, say không phải vì rượu, mà vì cái cảm giác được làm người nổi loạn trong câu chữ. Ai đó làm thơ lục bát mà quên vần, vẫn được vỗ tay. Người kia ngâm sai cả nhịp, vẫn được khen là “có phong cách riêng”. Còn bạn nào bí ý thì cứ viết đại một bài không đầu không đuôi – rồi gật gù bảo: “Thơ này thuộc trường phái trừu tượng – nội tâm sâu lắng.” Thế là ai cũng gật… chớ đâu dám nói "không hiểu".
Rượu cạn, thơ lơi, trăng vẫn tròn – và chúng tôi vẫn chưa ai thành Tản Đà. Nhưng không sao, vì ít ra, chúng tôi cũng đã ngông theo ca trực đêm của mình – và điều đó là quá đủ cho một đêm đầy tiếng cười vang bên gốc mít già và chai rượu rỗng.
Có cặp nhìn nhau là biết “tình trong như đã”, chỉ thiếu một lời tỏ tình. Nhưng cũng có cặp… “gượng gạo như cơm nguội bữa chiều”. Thế mà lạ, ai cũng tỏ vẻ “bằng lòng” theo kiểu: thôi thì để yên, cũng vui. Có lẽ, thời ấy con người ta không dễ nói “không” như bây giờ. Thích thì mỉm cười, không thích thì… mỉm cười nhẹ hơn. Phản đối e rằng làm mất vui, mất đoàn kết, mất... thơ. Vả lại, một cô gái mà nói "tôi không thích anh đó đâu!" thì không phải sẽ bị gán ngay là… kiêu kỳ?
Thế là có những đôi thật sự thân nhau, đi chung sau mỗi buổi họp thơ, cùng ghé ăn chè nóng, hay dạo quanh hồ Con Rùa. Cũng có những đôi... âm thầm lảng tránh mà không dám tỏ rõ. Rồi một ngày, ai đó bặt vô âm tín, chỉ để lại vài câu thơ lửng lơ như một nỗi buồn không dứt.
Những mùa trăng ấy đã qua. Bây giờ, mỗi người một nơi, một cuộc sống khác nhau. Có người vẫn làm thơ, có người thành giáo sư, có người sang Pháp, sang Mỹ, chẳng rõ còn nhớ những đêm thơ lấp lánh ấy không.
Nhưng tôi thì nhớ.
Nhớ từng câu nói đùa, từng ánh mắt liếc, từng lần cười rộ lên vì một lời trêu ghẹo.
Sài Gòn của chúng tôi – một miền trăng cũ.
Mà trăng thì tròn rồi khuyết,
Chỉ có kỷ niệm là mãi mãi sáng trong lòng.


No comments:
Post a Comment