Có lẽ em không biết, từ khi tháng Năm về, lòng tôi bỗng chộn rộn những nhịp đập rất lạ. Ánh mắt em như mang theo tất cả nắng trời, nụ cười em nhẹ nhàng mà khiến bao ưu tư trong tôi lặng yên.
Em bước qua tháng Năm như một bản tình ca dịu dàng: có đôi chút mong manh, có chút mộng mơ, nhưng vẫn rắn rỏi như nắng đầu hạ. Tôi biết, em cũng đã từng gói mình trong những hoài niệm cũ. Nhưng em ơi, tháng Năm này, hãy mạnh mẽ buông bỏ hết nhé. Bởi em xứng đáng được yêu thương, được tự do, được rực rỡ như chính trái tim đẹp đẽ em đang mang.
Nếu một ngày nào đó, em chênh vênh giữa những giấc mơ dang dở, hãy nhớ rằng có một người, từ nơi xa, vẫn âm thầm dõi theo và mong em hạnh phúc – như chính mùa tháng Năm đang nguyện chở che cho em mỗi sớm mai.
Lòng tôi như cánh chim chiều,
Nghiêng bên ký ức, phiêu diêu bên người.
Em đi, áo trắng thảnh thơi,
Hương sen đầu hạ thả trôi lối mềm.
Tôi gom ánh mắt dịu êm,
Gởi theo nhành gió ướp thêm nỗi lòng.
Tháng Năm trải nắng bên sông,
Câu thơ nghiêng ngả, tơ lòng nghiêng nghiêng.
Tôi ngồi đếm bước đời riêng,
Nhặt trong chiều muộn mắt em mơ màng.
Ước chi níu được tháng vàng,
Giữ em ở lại mơ màng hôm nay.
Bởi em, bởi gió, bởi mây,
Mà tim tôi thức suốt ngày tháng Năm.
Thương em,
Người giấu tên của tháng Năm.

No comments:
Post a Comment