Trong thế giới số hôm nay, nơi mạng xã hội trở thành một sân khấu lớn của cảm xúc, chữ nghĩa và hình ảnh, việc một người viết nên những dòng trạng thái đầy chất thơ, hoặc những bài văn chương chạm đến trái tim người đọc, thu hút sự quan tâm là điều dễ hiểu. Nhất là khi họ còn sở hữu một ngoại hình dễ nhìn, thì sức hút ấy lại càng nhân đôi. Con người vốn bị hấp dẫn bởi cái đẹp – cả trong lời văn lẫn gương mặt – là chuyện chẳng có gì mới mẻ.
Trong hàng trăm, hàng nghìn người theo dõi, có đủ kiểu người đọc: người sâu sắc lặng lẽ cảm nhận, người thích “thả tim” nhanh gọn, người viết đôi dòng khích lệ, và cả những người bỏ công viết bình luận dài hơn cả bài viết – chỉ để bày tỏ cảm xúc chân thành. Đó là cái đẹp của văn hóa mạng: ai cũng có cơ hội thể hiện sự đồng cảm, sự ngưỡng mộ, hoặc đơn giản là kết nối giữa người với người thông qua con chữ.
Người viết tài hoa, dáng lại xinh,
Nhưng tim khép chặt giữa yên bình.
Chữ hay cũng hóa ngàn mây lạnh,
Nếu thiếu câu chào với chữ tình.
Tuy nhiên, nếu người viết chọn sự im lặng tuyệt đối – không phản hồi bất kỳ ai, không một lời cảm ơn, không một biểu cảm nhỏ – thì theo thời gian, sự im lặng ấy dễ bị hiểu thành lạnh lùng, kiêu ngạo, hoặc thiếu trân trọng độc giả. Không ai ép buộc một tác giả phải trả lời tất cả bình luận, nhưng một biểu tượng trái tim thả nhẹ, một lời cảm ơn giản dị… đôi khi chính là chiếc cầu nối nhỏ bé nhưng đủ giữ cho lòng người không nguội lạnh.
Viết hay là một tài năng, nhưng biết lắng nghe, biết hồi đáp – đó mới là phẩm chất đáng quý. Bởi nếu không có sự kết nối, thì bài viết – dù đẹp đến đâu – cũng chỉ là một bản độc thoại lạnh lẽo, thiếu đi linh hồn cộng hưởng mà người đọc mang đến.
Chúng ta từng gặp những người viết rất hay, rất sâu, nhưng luôn giữ khoảng cách. Có người chọn im lặng để giữ hình ảnh bí ẩn. Có người sống nội tâm, ngại va chạm. Và cũng không thiếu những người chỉ viết để thu hút sự chú ý, nhưng không thực sự muốn kết nối – họ chỉ cần một sân khấu, chứ không cần khán giả.
Chữ nghĩa thăng hoa tựa ánh đèn,
Nhưng không ấm được trái tim quen.
Tài cao chẳng đủ thành nhân cách,
Người đẹp mà xa... chỉ gió đèn.
Trong những trường hợp ấy, người đọc nên tỉnh táo. Nếu bạn yêu chữ nghĩa, hãy cứ trân trọng nó. Nhưng nếu bạn kỳ vọng sự hồi đáp, sự tương tác, mà mãi không có, thì cũng đừng dằn vặt hay thất vọng. Không phải ai viết hay cũng sống tử tế. Không phải ai viết cảm xúc cũng biết cảm nhận cảm xúc người khác.
Là độc giả, bạn có quyền “biết đủ” – để lùi lại một bước, giữ lòng mình khỏi hụt hẫng. Không cần giận dữ, cũng chẳng cần phán xét. Hãy ủng hộ bằng một trái tim tỉnh táo, vì sự ngưỡng mộ chỉ nên dành cho những giá trị xứng đáng.
Người viết như trăng sáng giữa trời,
Người xem như bến nước đầy vơi.
Một câu chẳng đáp, ngàn câu lặng,
Cầu bắc đơn phương chẳng có người.
Cuối cùng, đừng quên rằng: bạn – người đọc biết rung động – cũng xứng đáng được trân trọng, chứ không chỉ là kẻ âm thầm đứng dưới ánh hào quang của người viết. Trong mọi mối quan hệ – dù là giữa tác giả và người đọc – sự kết nối chân thành vẫn luôn quý giá hơn mọi lời văn hoa.

No comments:
Post a Comment