Tháng Năm với tôi luôn là mùa nhắc nhớ. Không rực rỡ như mùa xuân, không chênh chao như mùa thu, nhưng nó mang theo cái lưng chừng của thời gian – khi hoa phượng bắt đầu đỏ, tiếng ve chưa kịp náo động, và lòng người còn vướng víu rất nhiều mảnh ghép.
Vòng tay mẹ là điều đầu tiên tôi nhớ về trong tháng Năm. Đó không chỉ là cái ôm dịu dàng mỗi lần tôi mệt mỏi trở về sau những ngày lặn lội giữa phố xá, mà còn là sự bình yên lặng lẽ trong từng bữa cơm quê, từng chén canh rau muống luộc ngọt lịm, từng lời dặn nhẹ như mưa đầu hạ: “Ra đường nhớ đội nón, giữa trưa nắng gắt lắm con à…”
Tôi chưa từng viết bài thơ nào đủ đẹp để tặng mẹ. Chỉ biết, mỗi lần nhắc đến mẹ trong câu chữ, lòng lại run rẩy một cách khó tả – như thể trong từng con chữ ấy, tôi đang cố níu giữ một điều gì đó đang xa dần… Điều gì ư? Có lẽ là giấc mộng còn vương – của tuổi thơ, của bàn tay nhỏ từng nắm chặt lấy vạt áo mẹ giữa chợ quê, của những chiều mưa Sài Gòn tôi đứng trú trong quán vắng, nhớ một mái hiên rêu phong xa lắc…
Những mảnh vụn ký ức đó, tôi đã thử gom lại qua thơ văn, qua những dòng nhật ký rời rạc viết vội trong đêm, hay những câu thơ chẳng cần gieo vần nhưng vẫn đầy cảm xúc. Viết không phải để ai đọc, mà để chính mình thấy mình vẫn còn… còn một chút lắng, một chút yêu, và một chút không nỡ buông.
Tôi từng bắt gặp trong chiếc hộp gỗ cũ một phong ảnh cố nhân. Một bức ảnh trắng đen đã ngả vàng, mép hình lấm tấm vết thời gian, nhưng ánh mắt người trong đó thì vẫn nhìn tôi với nét quen thuộc đến nao lòng. Một thời từng gọi nhau là bạn, rồi xa nhau lúc nào chẳng rõ. Cuộc đời lặng lẽ đưa mỗi người về một ngã rẽ, chẳng hẹn hò mà cũng chẳng kịp chào nhau một câu sau cuối. Bức ảnh còn đây, còn tôi – còn anh, không biết đang ở đâu giữa dòng đời đầy biến động…
Tự hồn thơ là cách tôi gọi những cảm xúc không tên, đôi khi không viết thành lời được, nhưng vẫn luôn âm ỉ như than hồng dưới lớp tro nguội. Mỗi lần có ai nhắc đến tháng Năm, tôi lại thấy những dòng chữ tự động viết ra trong đầu mình – không phải để khoe, để in sách, mà chỉ để giữ lại cái tình, cái nhớ, cái nặng lòng của một thời đã qua. Thơ không cần người khen, chỉ cần thật.
Có lần, tôi để rơi một giọt lệ sầu vào giữa bài viết. Không phải vì buồn – mà vì nhớ. Nhớ một người đã không còn trong đời tôi nữa. Nhớ một thời mình từng ngây thơ nghĩ rằng những điều đẹp đẽ sẽ mãi mãi. Nhưng đời dạy tôi rằng, ngay cả ánh nắng cũng tắt, ngay cả tiếng cười cũng phai, thì tình yêu – nếu không giữ – cũng chỉ còn là dấu chân trên cát. Lúc quay đầu lại, đã nhạt nhòa mất rồi.
Những tình khúc tháng Năm – đôi khi chẳng cần đàn hát, chỉ là một tiếng vọng trong tim, một ánh nhìn chùng lại giữa phố đông, hay một tiếng chim gọi bạn giữa trưa nắng – cũng đủ làm lòng ta dậy sóng.
Có ai đó từng viết rằng: “Người ta không thực sự lớn lên, chỉ là học cách im lặng nhiều hơn mỗi khi nhớ.” Tôi thấy mình trong câu ấy. Không còn khóc òa như trẻ nhỏ mỗi lần nhớ mẹ, nhớ người cũ, nhớ những điều đã qua. Tôi chỉ ngồi lặng, để mặc tháng Năm dẫn mình về lại những năm tháng bình yên – nơi có tiếng ru, tiếng ve, và tiếng lòng chưa kịp sứt mẻ bởi cuộc đời.
Nếu được hỏi: “Bạn có yêu tháng Năm không?” – tôi sẽ mỉm cười và gật đầu. Bởi trong tháng Năm, tôi đã từng có mẹ. Từng có bạn. Từng có người thương. Từng có những đêm nằm mơ màng nghe nhạc Trịnh, nước mắt rơi không lý do.
Và… từng có tôi – của những năm tháng biết khóc, biết cười, biết thương, và biết tiếc.

No comments:
Post a Comment