Monday, May 12, 2025

Ghen Mà Dễ Thương

Yêu là phải ghen, nhưng ghen sao cho đẹp?

Ai mà chẳng từng ghen?

Yêu là một bản giao hưởng cảm xúc, và ghen là một nốt lạc điệu mà... ai cũng từng lỡ tay bấm trúng. Có người ghen như thìa muối thả vào bát canh, đủ làm người kia hiểu rằng mình quý giá. Có người thì... đổ cả hũ muối vào, khiến tình yêu mặn chát, nêm hoài không nuốt nổi.

Ghen là một bản năng rất người – không chỉ phụ nữ ghen, mà cánh đàn ông cũng ghen. Nhưng khác nhau ở chỗ phụ nữ thường ghen bằng lời, bằng mắt, bằng hành vi. Còn đàn ông, nhiều người ghen bằng... im lặng, bằng dằn vặt nội tâm rồi đi uống rượu, nghe nhạc Trịnh, giả vờ "anh ổn", nhưng không ổn.


Nói đến ghen, lại nhớ hai trường phái ghen nổi tiếng:
Ghen kiểu thi sĩ Nguyễn Bính – một người yêu thơ, yêu gái quê, mà... ghen như thơ, như mây vướng lối. Ông viết:

“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Tường hoa lý thuở tôi còn thơ...”

Nhưng càng thơ mộng bao nhiêu, thì khi thấy “nàng đi lấy chồng”, lòng ông tan nát bấy nhiêu. Ghen của Nguyễn Bính không quát tháo, không gào khóc, mà chảy vào câu chữ, vào vần điệu u sầu. Ghen một cách bất lực, và cái ghen ấy... ai đọc cũng thương.

Còn vợ nhạc sĩ Đoàn Chuẩn – bà được phong là "nữ hoàng ghen" của làng nghệ sĩ đất Bắc. Người ta kể, nhạc sĩ Đoàn Chuẩn đẹp trai, phong nhã, tài hoa, đàn hát ngọt như rót mật vào tai, lại có cây đàn và căn phòng đầy hoa hồng, nơi tiếp bao bóng hồng đến nghe nhạc – bảo sao bà không ghen?

Có lần bà còn đổ cả nồi canh cua lên bản thảo nhạc đang viết dở vì ông... mơ màng quá lâu! Nhưng trớ trêu thay, cũng nhờ cái ghen ấy mà biết bao bản tình ca ra đời, mà đỉnh điểm là câu:

"Ghen tuông là nét đáng yêu của tình yêu chân thật,
Nếu anh không ghen, em biết lấy gì để nhớ?"

Ghen kiểu ấy – không lãng mạn như Nguyễn Bính, nhưng... cực thực tế. Và cũng vì yêu quá mới ghen quá. Đó là những trận bão nhỏ trong đời sống hôn nhân, nhưng nếu yêu vẫn còn cháy, thì bão nào cũng tan, nắng lại lên thôi.

Ngày nay, ghen cũng đã “hiện đại hóa”. Có người ghen bằng cách “stalk” Facebook, like dạo kiểm tra giờ online. Có người còn cao tay hơn, lập nick ảo vào giả làm gái xinh thả thính người yêu để... kiểm tra lòng chung thủy. Một số khác thì thuê người theo dõi, cài app định vị, gắn thiết bị nghe lén – nói thật, ghen kiểu này chẳng khác gì... FBI.

Ghen có thể là dấu hiệu của tình yêu, nhưng nếu biến thành ám ảnh, thì nó sẽ giết chết tình yêu trước cả khi người thứ ba kịp chen chân. Một mối quan hệ lành mạnh là khi cả hai đủ tin tưởng, để không phải điều tra lẫn nhau như... truy nã tội phạm.

Vậy nên, ghen cũng là một nghệ thuật – mà người biết ghen là nghệ sĩ.
Ghen mà làm người ta mềm lòng, thấy mình được yêu thương, được trân trọng – thì đáng yêu.
Ghen mà làm người ta mệt mỏi, ngột ngạt, muốn chạy mất dép – thì quá đáng.
Cũng như yêu, ghen cần sự tỉnh táo. Không tỉnh táo, ta dễ thành... thảm họa.

Có lần tôi nghe một bà chị lớn tuổi nói:

“Ghen vừa đủ là gia vị. Ghen nhiều quá là... axít sulfuric!”
Cười xỉu!

Thế nên, nếu yêu – cứ ghen. Nhưng học cách ghen như một người khôn ngoan. Ghen như thi sĩ – buồn nhưng đẹp. Ghen như bà vợ nhạc sĩ – dữ nhưng không độc. Ghen mà vẫn giữ được mình, giữ được tình, thì mới gọi là nghệ thuật yêu.

Và đôi khi, chỉ cần một câu như:

“Anh cười với ai đấy, có em ở đây mà quên rồi hả?” Là đủ khiến trái tim đối phương mềm nhũn, chẳng còn chỗ cho ai chen vào.

Anh ơi, em chẳng hẹp hòi
Nhưng ai tán tỉnh, em hơi... nhíu mày
Cười ai đấy? Nhìn ai đây?
Mắt anh liếc trộm, em cay lắm rồi!

Áo sơ mi, xịt nước hoa
Đi đâu chải chuốt như là... đi thi?
Gọi là tin tưởng cũng tùy
Chứ tim em đập mỗi khi anh cười.

Ghen đấy nhé, đừng cười trêu
Vì yêu nên mới lo nhiều, hiểu chưa?
Thế nên làm ơn bớt ưa
Cô nào cũng “chào”, là... ứa gan rồi!

Ghen – nếu biết cách, thì là minh chứng của yêu thương; nếu lạm dụng, lại trở thành ngọn dao hai lưỡi. Trong hành trình yêu đương, không ai tránh khỏi những phút giây trái tim run rẩy vì lo mất nhau. Nhưng thay vì biến ghen thành khẩu súng nã vào lòng người mình yêu, hãy dùng nó như một cách thì thầm: “Em sợ mất anh, vì em yêu anh nhiều đến thế.”

Ghen sao cho duyên, cho khéo, cho người ta thấy được tình cảm chứ không phải sự kiểm soát – đó mới là ghen đẹp, ghen tinh tế, ghen khiến người ta thương mà chẳng thể trách.

Vì đôi khi, một chút ghen đúng lúc… lại là cái cớ để cả hai thêm yêu nhau hơn một chút. Thiện tai!

Bạn thích kiểu ghen nhẹ nhàng như thơ… Hay ghen “bùng nổ” như bà vợ của người viết tình ca?

No comments:

Post a Comment