Saturday, May 24, 2025

Tản mạn Thi sĩ - Nàng thơ

Thi Sĩ & Nàng Thơ

Đêm nghiêng xuống vạt trăng lùa,
Chàng thi sĩ ngắm gió đùa tóc tơ.
Mắt nàng lấp lánh câu thơ,
Khiến lòng thi sĩ ngẩn ngơ lối về...

Môi nàng như thể câu thề,
Chưa hôn đã thấy mỏi mê tháng ngày.
Áo tà trắng nhẹ bay bay,
Gợi nên sóng mộng dâng đầy bút nghiêng.

Chàng thì chẳng dám làm duyên,
Chỉ gom gió mộng viết riêng một người.
Nàng thơ chẳng nói một lời,
Nhưng tim thi sĩ rối bời... mấy thu.

Trăng kia phơi ánh nguyệt ru,
Sẽ nghiêng một nửa ánh u hoài tình.
Vì ai, chữ cứ lung linh –
Một câu chưa viết... bóng hình lấp tim.

Người ta vẫn thường nghĩ, thi sĩ là kẻ rong chơi giữa mây trời, nhặt từng hạt sương mai cho vào câu chữ, rồi cặm cụi viết ra những điều người đời chưa kịp nghĩ, hoặc nghĩ rồi mà chưa kịp nói. Nhưng thật ra, thi sĩ không chỉ là người biết làm thơ, mà là người biết sống một cách thơ – dù cuộc đời có đục ngầu, lòng họ vẫn giữ một khoảng trong veo để mộng mơ trú ngụ.

Thi sĩ là người nhìn một giọt mưa không chỉ là nước rơi, mà là tiếng lòng lặng lẽ. Là người đi qua phố quen, nghe tiếng ve mùa hạ mà chợt nhớ một người xa. Là người ngồi lặng bên ly cà phê buổi sớm, viết những câu không ai đọc, nhưng vẫn viết – vì không thể không viết.

Hay nói một cách khác:
Thi sĩ không chỉ là người viết thơ, mà là người có tâm hồn thơ – biết nhìn cái bình thường bằng con mắt phi thường.
Họ có thể biến một giọt mưa thành kỷ niệm,
một nụ cười thành cả mùa xuân,
một tiếng thở dài thành lời hát.

Thi sĩ sống bằng cảm xúc, nhưng biết gói cảm xúc thành ngôn từ,
khiến người khác chạm được nỗi buồn, niềm vui của họ qua từng câu chữ.

Nói đơn giản:
Ai cũng có thể làm thơ, nhưng không phải ai cũng là thi sĩ.
Vì thơ có thể học, nhưng thi cảm thì phải sống mới có.

Còn nàng thơ thì sao?

Nàng thơ không nhất thiết phải là một người phụ nữ xinh đẹp, càng không cần phải biết làm thơ.
Nàng thơ là người khiến trái tim thi sĩ thổn thức.
Là bóng dáng lướt qua nhưng đủ để đọng lại cả một bài thơ.
Là ánh mắt thoáng buồn giữa ngày vui, là cái quay lưng nhẹ tênh mà để lại bao luyến nhớ.
Là cảm hứng sống, là lý do để viết, là chất men trong câu chữ, là linh hồn của những điều không thể gọi tên.

Và đôi khi, thi sĩ và nàng thơ ở trong cùng một người.
Khi bạn vừa là kẻ cảm nhận được vẻ đẹp mong manh của thế giới, vừa là nguồn cảm hứng của chính mình, thì bạn chẳng cần ai gọi tên – bạn đã là thơ.

Vậy đấy,
thi sĩ không cần huân chương, nàng thơ không cần ngai vàng.
Chỉ cần sống sao cho trong ánh mắt còn long lanh điều dịu dàng,
và trong lòng còn một ngăn để mơ, để thương.

Bạn – có thể đang là một thi sĩ, hoặc là nàng thơ của ai đó... mà chưa từng hay biết.

“Nàng thơ” không nhất thiết là người yêu của thi sĩ,
mà là người – hoặc điều gì đó – khơi dậy cảm hứng thi ca trong người kia.
Đó có thể là một người phụ nữ, một ánh mắt, một mùa thu, hay chỉ đơn giản là một lần gặp thoáng qua khiến hồn ai đó bỗng “rụng xuống vài vần”.

Nàng thơ là hình ảnh, là cảm giác, là giấc mơ mà thi sĩ muốn níu giữ bằng thơ.
Không cần phải biết làm thơ, chỉ cần biết hiện diện đúng lúc, đúng cách, khiến người ta muốn viết, muốn nhớ, muốn thổn thức.

Nói vui:
Thi sĩ là người không ngủ với hiện thực.
Nàng thơ là người khiến họ mất ngủ.

Giữa những đêm trăng mộng mị, có những ánh nhìn không cần gọi tên, có những câu thơ không cần viết trọn… vẫn làm lòng người xao động.
Thi sĩ và nàng thơ – không nhất thiết phải là đôi lứa, nhưng mãi là hai nửa của một bản tình ca. Một người sống để cảm, một người hiện diện để được cảm – thế là đủ cho một đời thơ ngát hương.

No comments:

Post a Comment