Tháng Sáu về rồi đó em, nhẹ nhàng như cách em ghé ngang đời anh – không ồn ào, không báo trước, chỉ để lại một khoảng trời nhiều nắng và nhiều nghĩ. Không hiểu sao, từ lúc em xuất hiện, những dòng chữ trong anh bỗng biết ngân nga, bỗng mềm lại và biết mơ. Có lẽ vì em là cô gái tháng Sáu – dịu dàng nhưng không nhạt, rực rỡ mà không chói chang. Một chút nắng đầu hè, một chút phượng hồng, một chút ánh mắt ngơ ngác như thơ...
Tình cảm này chưa vội gọi tên, anh biết. Nhưng hình như cả hai đều đang cảm nhận được một điều gì đó rất mỏng, rất mơ – như gió lay nhè nhẹ bên thềm, như cánh ve ngân khẽ sau giờ tan học. Chúng ta đang chờ nhau, phải không em? Một chút chờ để trái tim kịp rõ ràng hơn, một chút chờ để những thương mến không còn ngượng ngùng, và cũng là để anh biết mình đang rung động thật, chứ không chỉ say nắng qua đường.
Anh không hứa gì nhiều đâu, vì lời hứa đôi khi mong manh như một cánh phượng cuối mùa. Chỉ mong nếu em là nàng thơ của anh – thì xin cứ ở lại một chút lâu hơn. Để anh còn được viết, được mộng mơ, được cười vì một tin nhắn ngắn ngủi và thao thức vì một ánh nhìn thoáng qua.
Tháng Sáu này, nếu em vẫn còn ngồi đó – giữa vòm phượng nghiêng nghiêng và nắng nhẹ đầu ngày, thì anh nhất định sẽ đến. Không mang gì nhiều đâu, chỉ một nhành phượng đỏ run run trong tay, một câu thơ viết dở – nhưng là tất cả chân tình anh gom góp. Dù chẳng biết tương lai có viết tiếp được câu chuyện mình không, nhưng khoảnh khắc em còn ngồi đó… là đủ để anh tin, rằng đôi khi, chỉ cần một ánh nhìn dịu dàng, cũng đủ làm cả tháng Sáu hóa thành một bản tình ca dịu ngọt nhất đời.

No comments:
Post a Comment