Có một trạng thái mà ai trong đời cũng từng ao ước chạm tới – đó là an nhiên tự tại. Không phải giàu có, cũng chẳng cần nổi bật giữa dòng người. Chỉ đơn giản là sống mà không thấy nặng lòng. Đi mà không vướng bận. Ở đâu cũng thấy bình yên, và bên ai cũng không cần gồng mình làm gì cả.
An nhiên không phải là không có buồn, mà là nỗi buồn không còn khiến ta chao đảo. Không phải là không có giông bão, mà là dù bão giật ngoài kia, trong lòng vẫn giữ được một góc trời bình lặng.
Không hỏi trăng nghiêng có mộng gì,
Chỉ ngồi thinh lặng lắng chim di.
Tâm như mặt nước hồ thu vắng,
Sóng khẽ mơ màng dưới bóng mi.
Tôi từng nghĩ, an nhiên là thứ xa xỉ – chỉ có trong sách vở hay nơi cửa thiền. Nhưng rồi một ngày, trong tiếng mưa lất phất buổi chiều, ngồi nhâm nhi ly trà nguội, nghe mùi đất sau mưa, tôi chợt nhận ra: bình yên chưa bao giờ ở đâu xa. Nó ở ngay trong cách ta nhìn một vấn đề, ở sự buông bỏ đúng lúc, và ở lòng biết ơn những điều đang có.
Người an nhiên là người đã đi qua đủ mỏi mệt để biết trân quý những giây phút đơn sơ. Là người hiểu rằng không cần chạy theo ai, cũng không cần hơn thua với đời. Họ chọn sống tử tế, chọn lòng bao dung, chọn im lặng khi lời nói không cần thiết, và chọn mỉm cười khi chẳng còn gì để níu kéo.
Chiều buông rót nắng nhạt ven đê,
Sóng nước lung linh nhẹ vỗ về.
Một bóng người ngồi không nói chuyện,
Lá rơi theo gió cũng không hề.
An nhiên tự tại cũng giống như mặt hồ phẳng lặng. Không phải vì hồ chưa từng có sóng, mà là vì sóng rồi cũng lặng. Không phải vì không có gió, mà là vì lòng hồ không chống lại gió – chỉ lặng lẽ tiếp nhận, rồi trả lại sự trong veo vốn có.
Cuộc đời ngắn lắm. Đừng phí hoài tâm trí cho những điều không xứng đáng. Đừng vì một ai đó mà đánh mất chính mình. Hãy sống trọn vẹn một ngày, ăn ngon một bữa, ngủ sâu một giấc, cười thật lòng một lần. Vậy thôi... là đủ.
Cũ lắm bờ xa, cũ cả trời,
Lòng người còn giữ chút chơi vơi.
Ngồi nghe nước kể điều xưa cũ,
Mà thấy trong tim dịu một lời.
An nhiên không ở nơi xa xôi, cũng chẳng nằm ở tương lai mơ hồ. Nó hiện diện trong từng hơi thở chậm, từng khoảnh khắc ta biết đủ và buông bỏ điều không cần thiết. Giữa cuộc đời nhiều bon chen, người biết lặng lẽ mỉm cười mới là người mạnh mẽ nhất. Hãy sống giản dị, giữ lòng trong sáng, bước chậm lại giữa muôn điều vội vã. Vì sau tất cả, an nhiên không phải thứ để tìm, mà là điều để chọn. Chọn sống nhẹ nhàng. Chọn sống tử tế. Và chọn… tự tại.
No comments:
Post a Comment