Friday, June 13, 2025

Người đàn bà mặc mùa xuân

Tôi không biết em là ai, chỉ là một lần tình cờ em xuất hiện trước mặt tôi lặng lẽ như một cơn gió thoảng, dịu dàng như tia nắng cuối ngày.

Có những người phụ nữ không cần lên tiếng, chỉ cần đứng đó thôi như ánh sáng nghiêng qua mép nước, như cánh hoa rung rinh giữa chiều cũng đủ làm cho không gian quanh họ trở nên yên bình lạ thường.

Bức ảnh ấy gợi một cảm giác thật đặc biệt: nàng không chỉ đang mặc váy mà là đang khoác cả một mùa xuân lên người.

Chiếc váy xanh mờ ảo như sương mai, điểm những đoá hồng nhỏ xinh, tựa như nụ cười chưa kịp nở. Làn da nàng, dưới ánh hoàng hôn phản chiếu mặt nước, khiến người ta ngỡ rằng em không thuộc về chốn này như một nàng tiên lạc bước xuống trần gian. Ánh mắt trầm lặng, nét môi hờ hững không hề kiêu kỳ, nhưng lại khiến người khác không dám rời ánh nhìn.

Bởi lẽ, vẻ đẹp thực sự không nằm ở lớp son phấn hay kiểu tóc cầu kỳ. Nó nằm ở sự tự tin ở cách một người phụ nữ hiện diện trên đời, như thể nàng biết mình là một đóa hoa, và chẳng cần ai phải xác nhận điều đó.

Và có lẽ, chỉ có thơ ca mới đủ dịu dàng để giữ lại một khoảnh khắc như thế như bài thơ này...

Em mặc mùa xuân

Em đứng đó nhẹ như làn sương sớm,
Tựa đóa hoa vừa hé dưới ban mai.
Áo mỏng tang, dệt bởi những u hoài,
Hoa hồng nhỏ kết thành miền cổ tích.

Nước lấp lánh soi dáng em thanh lịch,
Nắng vương thềm, gió cũng hóa đa mang.
Có phải em là một đóa thiên đàng,
Rơi xuống trần cho lòng ai xao xuyến?

Không cần nói, em là lời quyến luyến,
Gói trong em dịu vợi những bình yên.
Người đàn bà biết sống với hồn nhiên,
Đã là đẹp, không cần thêm điều kiện.

Em bước nhẹ như hoàng hôn chớm hiện,
Nét thanh tao điểm chút dáng phù hoa.
Từng cái nghiêng mình cũng hóa thơ ca,
Lời không nói mà hồn ai rộn mở.

Chạm ánh mắt, tim người như thôi thở,
Bởi trong em là cả một vườn thơ.
Hồn xuân thắm hoá thành giọt mộng mơ,
Rơi trên áo, trên môi em bé nhỏ.

Ai đã vẽ em môi hồng, mi tỏ,
Giữa nhân gian đầy bụi bặm, đa đoan?
Em là thật là trân quý trời ban,
Vì em khoác cả mùa xuân lên dáng.

Và rồi em quay đi nhẹ như hương xuân vương trên mái tóc, để lại phía sau một ánh nhìn chưa kịp rút về, một nhịp tim lỡ làn và một miền ký ức vừa kịp nở hoa. Người đàn bà ấy chẳng cần tô điểm, chẳng cần phô bày vẫn khiến thế gian nghiêng mình ngưỡng vọng. Bởi vẻ đẹp đích thực luôn toả sáng từ sự an yên, từ cách em hiện diện như một vần thơ còn bỏ ngỏ. Nếu mùa xuân có hình hài... thì chính là em, trong khoảnh khắc dịu dàng ấy.

No comments:

Post a Comment