Wednesday, June 11, 2025

"Giới luật của đạo Nhậu"

Trong cuộc sống bộn bề, đôi khi người ta không tìm thấy triết lý ở sách vở, mà lại tìm thấy… dưới đáy ly. “Đạo Nhậu” không dạy cao siêu, chỉ dạy sống thật, cười thật, và quý nhau thật lòng. Bài viết này là một lời tri ân vui nhộn đến những tâm hồn từng "tu tập" quanh bàn tròn – nơi cụng ly cũng là một nghi lễ kết nghĩa.

(Dành tặng những ai từng “tu tập” quanh bàn tròn, dưới mái hiên, và trong những đêm lòng rượu chạm lòng người)

Người ta bảo, trên đời có bốn đạo lớn: Nho – Thích – Đạo – Nhậu.
Nghe thì ngồ ngộ, nhưng nghĩ kỹ lại… thấy có lý lắm!

– Đạo Nho dạy làm người quân tử, giữ lễ nghĩa.
– Đạo Thích dạy buông bỏ, từ bi, giác ngộ.
– Đạo Lão khuyên thuận theo tự nhiên, sống chậm mà sâu.
– Còn đạo Nhậu? Dạy ta sống thật, uống thật, và cười cũng thật!

Giới luật của đạo này rất rõ ràng:
– Ly đầu là chào hỏi kính trọng,
– Ly hai là chia sẻ tấm lòng,
– Ly ba là kết nghĩa vĩnh viễn,
– Ly thứ tư trở đi thì… nhớ hay không không còn quan trọng nữa!

Không cần chuông mõ tụng kinh, chỉ một tiếng “Dzô!” là tâm ai cũng khai mở. Không cần pháp danh, chỉ cần biệt danh như "Sáu Bia", "Ba Xị", hay "Chín Lắc Đầu" là đủ để được kính nể trong đạo.

Người theo đạo Nhậu không làm khổ ai – ngoại trừ… lá gan của chính mình.
Không đòi hỏi lễ phục, chỉ cần quần short, dép lê.
Không cần lễ vật cao sang, chỉ cần miếng khô mực, đĩa đậu phộng, hoặc cao sang hơn thì… có “lẩu bò biết nói”.

Trong đạo Nhậu, mỗi người từng là triết gia nhất thời khi rượu ngấm:
– “Tình yêu như chai rượu… càng để lâu càng đau ví!”
– “Sống là phải biết nhậu, chết cũng phải có người đưa tiễn bằng ly cuối!”

Câu chuyện trong bàn nhậu thường được kể ba lần:
– Lần đầu là thật lòng.
– Lần hai… lòng thật nhưng lời hơi méo.
– Lần ba… lời thật nhưng không nhớ lòng mình ở đâu nữa!

Thứ quý giá nhất của đạo Nhậu không phải là rượu, mà là bạn nhậu – người sẵn sàng ngồi tới cuối buổi, dìu bạn về khi gió đã nổi trong đầu, và sáng hôm sau vẫn hỏi han dù chẳng nhớ gì tối qua.

Đạo Nhậu, kỳ lạ thay, lại giúp nhiều người sống thật hơn.
Người ít nói cũng hóa sến.
Người mạnh mẽ cũng biết khóc.
Người từng xa lạ bỗng trở thành tri kỷ chỉ sau vài “dzô” chan chứa nỗi niềm.

Và thế là, trong khi người ta tìm về thiền viện để tìm an yên, có người chỉ cần một cái bàn tròn, bốn cái ghế nhựa và một lời mời khẽ khàng:
– “Nay có mặt bằng rảnh không? Dzô một cái cho nhẹ lòng…”

Bởi vì, đạo nào cũng đáng trân trọng – miễn là giúp người ta sống tử tế, sống vui, và sống thật với lòng mình.
Còn đạo Nhậu – nếu xét cho kỹ – cũng là một đạo dạy cách thương nhau bằng cái ly, cái cười, và cái vỗ vai không cần giải thích.

CỤNG LY MỘT CÁI… CHO NHẸ LÒNG

Cụng ly một cái… cho quen,
Cho tan mệt mỏi, cho mềm nỗi đau.
Cụng ly chẳng hẹn mai sau,
Chỉ mong lúc uống có nhau bên bàn.

Ly đầu – chào bạn đàng hoàng,
Ly hai – kể chuyện lang thang cuộc đời.
Ly ba – say nhẹ đôi lời,
Tới ly thứ bốn… tim rơi vào thơ!

Người không uống cũng từng mơ,
Cũng từng lặng lẽ đợi chờ một ai.
Người hay uống chẳng phải tài,
Chỉ là biết sống, biết cười, biết quên.

Đạo Nhậu không thánh không hiền,
Nhưng dạy ta nhớ bạn hiền năm xưa.
Dạy ta sống thật như mưa,
Chạm môi là nhớ, cụng vừa là thương.

Có khi giữa chốn đời thường,
Một câu “dzô nhé!” – vấn vương cả đời.
Uống cho tan chuyện không vui,
Uống cho đời bớt ngậm ngùi mà thôi…

Cạn ly, chẳng cạn tình người,
Cạn rồi – lại rót, tiếng cười lại vang.
Chân thành cụng giữa gian nan,
Ngỡ đâu rượu nhạt, hóa ra… nghĩa nồng.

Dzô đi chớ! Cuộc đời ngắn lắm… cụng một cái rồi tính tiếp!

Đạo Nhậu không hứa đưa bạn đến cõi niết bàn, nhưng có thể đưa bạn đến gần nhau hơn – bằng một cái cụng ly, một tiếng cười, hay một câu chuyện kể đi kể lại mà chẳng ai chán. Khi đời mỏi mệt, đôi khi chỉ cần một bàn rượu nhỏ, vài người bạn lớn, và một câu "dzô!" – thế là đủ để lòng nhẹ nhõm, đời bớt nặng.

No comments:

Post a Comment