Góc nghiêng thần thánh, nụ cười nhẹ như gió, ánh sáng hắt vào vừa đủ khiến cả khung hình như bừng lên một màn sương… gợi cảm. Ai bảo truyền thống là cũ kỹ? Nhìn vào đây mà xem, yếm xưa – nhưng tinh thần là "mới toe", tràn trề nhựa sống như thể mùa xuân vừa nảy mầm trên làn da trắng sứ.
Mái tóc búi cao, đội thêm chiếc khăn vấn kiểu Bắc bộ, làm người ta liên tưởng đến một cô Thị Mầu… đã cập nhật phần mềm! Nếu ngày xưa Thị Mầu là cô gái làng đi chùa “lẳng lơ nhưng không hư hỏng,” thì bản nâng cấp này chắc chắn là phiên bản Thị Mầu 5.0 – vừa truyền thống, vừa hiện đại, vừa thùy mị lại… hơi bị “cháy”!
Cánh tay vén tóc nhẹ nhàng, như thể đang gãi ngứa… nhưng thật ra là động tác gây thương nhớ cực mạnh. Cử chỉ đó bảo rằng: “Em chẳng cố tình, nhưng nếu ai rung rinh thì… ráng chịu!” Còn ánh nhìn xa xăm kia? Trông như thể đang nhớ ai đó, hoặc cũng có thể đang nghĩ đến… bữa trưa chưa ăn.
Ánh sáng dưới góc hình lại như hiệu ứng slow-motion của vũ trụ: ánh sáng chói lòa đúng lúc cô nghiêng đầu, khiến bao ánh mắt phải nép vào một bên… vì chói không phải vì nắng, mà vì người!
Tấm hình này không chỉ là một khoảnh khắc đẹp, mà còn là một lời nhắn nhủ tinh nghịch đến thời đại: "Phụ nữ Việt không chỉ đẹp khi mặc váy dạ hội – mà còn quyến rũ tuyệt đối trong từng nét cổ truyền." Và nếu bạn vẫn đang mải mê tìm một định nghĩa mới cho "gái đẹp" – thì xin mời, tấm ảnh này chính là định nghĩa sống động, chân thật và… khiến người ta muốn thở dài hạnh phúc.
Thiệt tình, ai mà chụp tấm hình này, chắc phải là người “nặng lòng” lắm với nghệ thuật. Hoặc… cũng có thể đang thầm thương trộm nhớ nhân vật chính. Vì chỉ khi chụp bằng trái tim, mới bắt được khoảnh khắc nghiêng nghiêng mà say lòng đến thế.
Một tấm ảnh – tưởng như đơn thuần là khoảnh khắc – nhưng hóa ra là một trận động đất nhẹ trong lòng người xem. Yếm hồng khẽ lay, ánh mắt lặng thinh, nụ cười như thể không cười mà khiến cả khung hình bừng nắng.
Có những lần thơ đến từ ngôn từ. Có những lần thơ đến từ âm nhạc. Nhưng cũng có lúc, thơ rơi xuống… từ một nếp áo nghiêng trong gió.
Vậy nên xin được gửi đôi vần thất ngôn bát cú Đường luật này như một bó hoa cài lên nền ảnh – vừa tếu táo, vừa tri ân. Một lời cảm ơn dành cho người đẹp, và cả người đã ngắm người đẹp bằng ống kính của trái tim.
Yếm Hồng Thoáng Gió Gợi Hè Say
Yếm hồng phơi nắng nhẹ nhàng lay,
Dáng ngọc em nghiêng ánh mắt say.
Khăn vấn buông lơi như mộng đợi,
Tóc cài gọn ghẽ thoảng mây bay.
Nụ cười e ấp hồn xuân thức,
Bước nhẹ bâng khuâng áo lướt tay.
Một thoáng hình dung hồn kẻ lạc,
Thị Mầu tái thế giữa chiều nay.
Có những tấm ảnh khiến người ta phải suy ngẫm. Tấm này thì không – nó khiến người ta phải… suy yêu!

No comments:
Post a Comment