Có những mối duyên đến như tiếng đàn mơ hồ trong đêm – dịu dàng, mong manh, và thoảng qua rất khẽ. Chúng không ồn ào như pháo hoa, chẳng dữ dội như mưa giông, nhưng lại khiến lòng người vướng víu đến suốt một đời. Duyên Nguyệt Cầm là lời tự tình của một trái tim từng run rẩy chạm vào dây đàn định mệnh, rồi buông rơi trong vỡ mộng. Bài thơ không kể chuyện, chỉ thủ thỉ như tiếng nhạc khuya – để ai đó nghe được… mà se sắt nhớ thương.
Duyên Nguyệt Cầm
Nguyệt cầm khẽ rút tơ duyên quá vãng,
Ngón tay ai lỡ chạm sợi tơ sầu.
Trăng cúi mặt bên thềm xưa rụng sâu,
Gió lên dây... khảy qua nhau vã vội.
Duyên từng thắm như mây chiều giăng lối,
Giọng nguyệt cầm run rẩy nốt thuyền quyên.
Em níu lại âm vang mảnh nhân duyên,
Nghe tim vỡ màu loang hồng sắc đỏ.
Nắng lặng lẽ hong khô lời chưa ngỏ,
Đêm buông rèm che mắt nửa vầng trăng.
Nguyệt cầm ngân, ai nhớ đến ta chăng?
Lòng ôm lại chiếc bóng căng vỡ mộng.
Tình là khúc không lời chưa trọn sống,
Chỉ ngân nga trên phím gãy muộn màng.
Nguyệt cầm khóc giữa hoang vu lỡ làng,
Tiếng gọi người – trăng đâu còn theo bóng?
Một kiếp mộng khép vào tơ rất mỏng,
Duyên chưa thành, ai gảy khúc ly tan?
Tưởng thiên định giữa chốn ải trần gian,
Tay ai đó lặng thầm buông dây cuối.
Nguyệt cầm ơi, nếu còn cung rong duỗi,
Nhặt dư âm trong cõi vắng mênh mông.
Xin giữ lại khúc đệm nhịp cảm thông,
Để ngày sau hồn hoang không ngóng đợi.
Có thể đời không cho ta một đoạn kết đẹp, nhưng ta vẫn có thể giữ lại một cung đàn, một hồi âm sau cuối – để thay cho lời tiễn biệt. Duyên Nguyệt Cầm không chỉ là khúc nhạc buồn về một tình yêu chưa trọn, mà còn là tiếng vọng về lòng từ tốn, cho phép mình yêu, được tiếc, rồi học cách buông. Và nếu mai này, ai còn vô tình khảy phải khúc nhạc ấy, xin hãy chầm chậm mà lắng nghe – vì nơi đó, vẫn còn một người thương… không dám nói.
No comments:
Post a Comment