Nếu một đời người là một dòng sông, thì những năm tháng biết lo và có trách nhiệm chính là khúc sông chảy xiết nhất. Không ồn ào, không tráng lệ, nhưng là đoạn nước sâu và nhiều ý nghĩa nhất.
Có ai từng ngồi lại và tự hỏi: trong suốt mấy mươi năm sống trên cõi đời này, ta thật sự sống có trách nhiệm được bao nhiêu năm? Không phải là trách nhiệm gắn trên môi, mà là loại trách nhiệm chảy ngược vào tim – nơi từng nhịp đập đều gắn với một nỗi lo, một con người, một mái nhà, hay một lời hứa không thốt ra.
Tuổi thơ là một bài hát dịu dàng, có nốt lặng dài bằng sự vô ưu. Tuổi thanh xuân là điệp khúc rộn ràng của những ước mơ. Nhưng rồi một ngày, ta chạm vào một bước ngoặt – không có tiếng trống, không có pháo hoa – chỉ là sự chuyển mình thầm lặng. Từ đó, ta bắt đầu sống một cuộc đời mà mỗi sớm mai là một khởi động đầy nghĩa vụ, và mỗi chiều về là một tiếng thở dài lặng lẽ nhưng đủ đầy.
Vai gầy gánh cả mái đầu sương
Chén đắng môi cười vẫn ngát hương.
Một bữa cơm chiều chan nghĩa nặng,
Vai gầy gánh cả mái đầu sương.
Chén đắng môi cười vẫn ngát hương.
Một bữa cơm chiều chan nghĩa nặng,
Vai gầy gánh cả mái đầu sương.
Bạn bắt đầu nghĩ đến việc không thể vắng mặt – không phải vì ai bắt buộc, mà vì bạn không nỡ. Không nỡ để con chờ, không nỡ để cha mẹ thiếu, không nỡ để bạn đời lặng lẽ đơn độc xoay sở những chuyện thường ngày. Bạn gác lại bản nhạc yêu thích, lặng lẽ gấp trang sách đang đọc, từ chối vài cuộc hẹn bạn bè… chỉ để về sớm nấu một bữa cơm cho người thân.
Bạn sống, không phải để phô bày thành tựu, mà để giữ vững nhịp sống cho những người mình yêu. Có khi là người bạn đời, có khi là cha mẹ, có khi là con cái – hoặc có khi… chỉ là chính mình ngày một trưởng thành hơn qua từng quyết định nhỏ.
Giữa đời tĩnh lặng chẳng cầu công
Không bảng vàng tên, chẳng chất chồng,
Chỉ giữ gia đình luôn ấm lửa,
Giữa đời tĩnh lặng, chẳng cầu công.
Không bảng vàng tên, chẳng chất chồng,
Chỉ giữ gia đình luôn ấm lửa,
Giữa đời tĩnh lặng, chẳng cầu công.
Dẫu đôi khi cuộc đời không dịu dàng như bạn mong, dẫu người bạn từng nắm tay hứa hẹn đã rẽ sang lối khác, bạn vẫn không oán thán. Vì bạn hiểu rằng, có những điều đến để thử thách nội tâm, có những người rời đi để trả lại cho bạn một vùng trời tĩnh lặng hơn. Bạn không còn trách móc người đã không đi cùng mình đến cuối con đường – mà nhẹ nhàng mỉm cười, vì chính họ đã giúp bạn hiểu thêm về chính mình.
Khi sống có trách nhiệm, trái tim bạn không khô cằn đi, mà ngược lại – trở nên mềm hơn, sâu hơn, và nhân hậu hơn. Bạn biết cách tha thứ, không vì người kia xứng đáng, mà vì bạn xứng đáng được nhẹ lòng. Bạn không sống để đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, mà sống để giữ cho lòng mình không mất đi sự tử tế.
Thời điểm trách nhiệm đến, đời không còn là cuộc rong chơi. Đó là lúc bạn sống với một vẻ đẹp chín muồi – không còn rực rỡ kiểu tuổi trẻ, mà âm ấm, sâu sắc và bền bỉ như màu nâu của đất, như màu trà buổi chiều, như đôi mắt người đã đi qua bao mùa gió bụi.
Trách nhiệm không lời, vẫn nặng sâu
Nửa đời tỉnh mộng giữa bể dâu,
Thôi khóc, thôi cười theo gió nổi,
Trách nhiệm không lời, vẫn nặng sâu.
Nửa đời tỉnh mộng giữa bể dâu,
Thôi khóc, thôi cười theo gió nổi,
Trách nhiệm không lời, vẫn nặng sâu.
Và rồi một ngày, bạn sẽ thấy, chính những năm tháng có trách nhiệm là quãng đời rực rỡ nhất của bạn. Không cần ghi dấu bằng bằng cấp hay tài sản, mà bằng những yêu thương bạn đã trao, bằng những lần bạn ở lại khi dễ dàng nhất là quay lưng, bằng sự hiện diện đủ đầy bạn dành cho người thân mỗi ngày.
Vì đời không hỏi bạn đã sống bao lâu,
Mà chỉ hỏi bạn đã yêu thương được bao sâu.
Và nếu bạn đang sống trong thời điểm đó – giữa bão giông hay ngày nắng đẹp – thì hãy an lòng…
Vì bạn đang sống một khúc ca rất người, rất đẹp, và rất đáng tự hào.
No comments:
Post a Comment