Sunday, June 22, 2025

Ta Không Còn ...

Có những lúc trong đời, ta chợt dừng lại giữa chông chênh năm tháng, lặng lẽ nhìn bóng mình in xuống cuộc đời và tự hỏi: Ta còn lại gì sau những cuộc đi – về, thương – ghét, được – mất? Bài thơ “Ta Không Còn” không phải là lời than thở, cũng chẳng là tiếng thở dài của tiếc nuối. Mà là một lời tự sự nhẹ tênh, khi con người đã đi qua đủ nắng mưa để hiểu: sống chậm lại, buông bỏ đi... cũng là một cách để giữ lấy chính mình.

Ta Không Còn

Ta không còn trẻ nữa đâu em ơi,
Một kiếp người, thoáng chốc thôi đã hết,
Bận làm chi, buông bỏ cho đỡ mệt,
Để cuộc đời xoá dấu vết sân si.

Ta không còn mạnh mẽ để bước đi,
Chân chậm lại giữa muôn trùng huyễn mộng,
Mỗi ngày qua như sóng xô biển động,
Chỉ mong sao bình lặng giữa đời nghiêng.

Ta không còn những đêm dài an nhiên,
Về chuyện xưa như hoa hiên úa nghẹn,
Giữ làm chi những yêu thương lỡ hẹn,
Để hồn ta thôi mãi hoá lang thang.

Ta không còn mộng mơ nước thiên đàng,
Bởi niềm đau đã sàng qua sỏi đá,
Chỉ còn lại một chút gì rất lạ,
Như hạt sương đọng cuối mái hiên nhà.

Ta không còn cách cõi chết bao xa,
Tự vỗ về như hồn hoa bạc nhược,
Cuộc trầm luân nào rồi qua một lượt,
Chỉ mong lòng chưa lỡ cuộc hẹn xưa.

Ta không còn thiết tha cuộc tiễn đưa,
Cứ nhẹ bước qua đời trong thong thả,
Tháng năm ơi, xin thôi đừng vội vã,
Cho ta còn chạm một thoáng mây trôi.

Sau cùng, ta nhận ra: không phải mạnh mẽ là không biết mỏi mệt, không phải buông tay là đã hết yêu thương. “Ta Không Còn” không chỉ là khúc hát tiễn những giấc mơ không trọn, mà còn là lời cảm ơn gửi đến chính mình – người đã dũng cảm đi qua nỗi đau, đi qua cả những mơ hồ hoang hoải, để rồi thanh thản mỉm cười với tháng năm. Có mất mát, có lặng thinh... nhưng cũng có bình yên đang nở rộ trong tâm.

No comments:

Post a Comment