Nơi cái nôi cũ vẫn còn đung đưa
Có những chiều mưa Sài Gòn bất chợt, tôi chợt thấy lòng mình cũng ướt. Không phải vì dính mưa – mà vì một cơn nhớ cũ bất thình lình ùa về, như chiếc gối ôm lâu ngày bỗng trở mình, kêu “kẹt” một tiếng rất đau tim.
Nhớ quê.
Cái quê nghèo rớt mồng tơi, đến nỗi... tơi cũng chẳng buồn mọc. Cái nơi mà buổi sáng mẹ quấn khăn rằn, cha gánh nước tưới rau, còn tôi – đứa nhỏ chân lấm tay bùn – mơ một đôi dép tổ ong lành lặn vì đôi cũ đã thủng đến mức con kiến cũng chui vô nằm nghỉ trưa.
Ngày ấy, nhà chẳng có máy lạnh, chỉ có quạt mo và tiếng mẹ quạt muỗi bằng khăn cũ. Vậy mà đêm vẫn ngủ ngon, không cần melatonin, không cần nệm êm – vì có tay mẹ xoa lưng và lời ru à ơi như gió mát từ thời thơ dại.
Lên phố, tôi đổi mùi khói bếp lấy khói xe, đổi mái tranh dột lấy chung cư cao tầng, đổi bữa cơm chan nước rau thành buffet đủ món mà nuốt không trôi... vì thiếu một chút mùi quê. Đôi khi giữa chốn phồn hoa, tôi bật cười – rồi lặng người vì nhận ra, mình đang khóc trong lòng.
Tìm về nguồn cội – là lúc tôi mở chiếc hộp gỗ cũ trong ngăn tủ, nơi còn giữ mảnh thư tay của bà ngoại. Dòng chữ nguệch ngoạc nhưng ấm áp: “Tết này có về không con? Nhà mình còn cái bánh tét nếp cũ, không ai ăn vì chờ mày.”
Tôi ôm lá thư, bật cười: “Trời ơi, bánh tét mà cũng biết chờ người sao má?” Rồi mắt cay xè, chẳng biết do bụi... hay do tim mình vừa hụt mất một nhịp.
Tìm về nguồn cội – không phải để sống lại ngày xưa, mà để biết rằng dù ngoài kia mình là ai, thì trong lòng mẹ, lòng bà, mình vẫn là đứa con bé bỏng ôm gấu rách, đòi ăn cơm cháy, và từng tin rằng thế giới này thật tuyệt vời nếu còn… mẹ.
Bên tai tôi vẫn phảng phất tiếng thằng Thoàn rủ rê: “Đi đá gà thôi!”, giọng nó vang như gió đồng chiều. Rồi tiếng thằng Sáu ngọng quen thuộc: “H… ô… m… nay… chơi u… ú… tim!” – nghe mà vừa buồn cười, vừa rưng rưng. Cả một thời trẻ trâu ùa về: nghịch dại, hồn nhiên, chưa biết buồn là gì. Giờ mỗi đứa một nơi, đứa còn, đứa mất… Nhưng ký ức thì vẫn nguyên, như cuộn phim cũ, cứ chạm vào là tim nhói, rồi bật cười trong nước mắt. Nhớ lắm, tuổi thơ tôi.
Năm ấy tôi học lớp 6, tan học xong mấy đứa rủ nhau ra suối chơi. Tưởng chỉ tụi con trai mới quậy, ai ngờ gặp nhóm con gái sáu đứa còn phá hơn – đang tắm tồng ngồng như chẳng có ai. Chúng tôi thì thầm bàn bạc, sau cùng quyết định... bò tới lấy quần áo tụi nó giấu đi cho vui. Thằng Hoán “ngố” tình nguyện nhận nhiệm vụ. Nó lom khom bò sát, gom cả đống áo quần rồi chạy thục mạng đem giấu sau bụi rậm. Đám con gái phát hiện, la hét um sùm, còn tụi tôi thì ôm bụng cười lăn ra đất, suýt sặc nước miếng vì vui quá. Nghĩ lại, may mà tụi nó không trình báo ai – tụi tôi mới thoát nạn trong gang tấc.
Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ thật sự về quê. Không phải để sống – mà để khóc một trận cho đã, rồi cười một trận cho nhẹ. Để ngồi bên bụi chuối sau hè, kể cho mẹ nghe về những ngày phố thị, về những giấc mơ đã gãy, và những yêu thương đang tìm đường quay lại…
Tôi về nhặt gió sau hè
Nghe mùi cơm khét mẹ che trong lòng
Tôi về lội lại con sông
Tuổi thơ lấp lánh trong vòng nước trôi
Tôi về rón rén như chơi
Bước qua bụi chuối, nhìn trời, thở ra
Tôi về – chẳng nói gì mà...
Chỉ mong được khóc, như là… năm xưa.
Tìm về nguồn cội là tìm về chính mình – nơi từng tiếng ru, làn khói bếp, tiếng cười thơ dại vẫn âm ỉ cháy trong tim. Giữa bộn bề cuộc sống, ký ức ấy như một nơi để tựa vào, để lặng lẽ khóc – rồi mỉm cười mà bước tiếp. Dẫu đi xa đến đâu, ai rồi cũng cần một mái quê trong tim để trở về, để thấy lòng mình vẫn còn nguyên vẹn yêu thương.

No comments:
Post a Comment