Thursday, July 24, 2025

Bài Học Từ Loài Chó

Thương nhau trái ấu cũng tròn
Ghét nhau trái bồ hòn cũng méo.

Không hiểu sao, từ ngàn xưa khoa tử vi Đông Phương lại chọn mười hai con vật để gán vào số mệnh con người. Cứ thử nghĩ xem: sao không chọn luôn “con người” để đại diện, mà lại lôi nào là con chó, con mèo, con chuột, con dê... lên làm biểu tượng? Phải chăng loài vật được trọng vọng hơn con người? Cùng là “con” với nhau mà sao nhìn nhau bằng nửa con mắt, khinh nhau ra mặt thế này? Câu hỏi đó từng khiến mình trăn trở mấy ngày liền, cho tới một hôm, trời không mưa nhưng lòng thì mưa dầm, ngồi buồn buồn gãi lăn tăn suy nghĩ về cái sự đời, bỗng mình... ngộ ra.

Chuyện là mình để ý thấy hai con chó nhà hàng xóm ban đầu thì đánh nhau như kẻ thù truyền kiếp. Một con là “công thần” lâu năm, con kia là “tân binh” mới được chủ mua về. Vừa gặp nhau đã gầm gừ, nhe răng, giằng co dữ dội, cứ như thể thiếu điều lôi nhau ra... tòa. Mình nghĩ bụng: “Thôi rồi, cái nhà này sắp biến thành đấu trường La Mã!” Thế nhưng, vài ngày sau, hai “anh em chó” lại quấn quýt như tri kỷ, nằm gác đầu lên nhau, liếm láp âu yếm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Càng sống chung, càng thân thiết. Mình ngẩn người.

Rồi mình chợt nghĩ tới con người. Lúc mới quen nhau thì ngọt ngào thân ái: "Anh ơi em chào anh!", "Chị ơi em kính chị!", "Quý mến biết bao!"... Nhưng rồi càng ngày càng lộ bản chất. Mâu thuẫn từ chuyện nhỏ nhặt, lòng đố kỵ, tính toán, nghi kỵ bắt đầu len lỏi. Và kết cục? Nhiều khi… cắn nhau còn dữ hơn cả chó!

Nghĩ vậy, tự dưng thấy buồn cười mà cũng hơi buồn thiệt. Hoá ra, con chó ở lâu ngày thì càng thương nhau, còn con người thì càng ở gần nhau càng dễ sinh chuyện. Có lẽ vì thế mà các bậc tiền nhân quyết định: để tránh tổn thương tự ái loài người, thôi thì xếp họ... ra ngoài danh sách 12 con giáp cho êm chuyện.

Nói vậy thôi chứ cũng chẳng phải người nào cũng "thua chó". Vẫn có những người sống đầy tình nghĩa, biết ơn và không bao giờ “cắn lại” người đã nâng đỡ mình. Nhưng đáng tiếc là loại người như thế... ngày càng hiếm.

Chó Và Người

Ngỡ gặp ban đầu đã rộn vang,
Lời trao ý đẹp, dạ mơ màng,
Chung mâm tưởng sẽ đời thanh thản,
Sát vách nào ngờ dạ rẽ ngang,
Chó dữ còn chừa tay đãi gạo,
Người thân lại cắn kẻ từng mang,
Dối nhân giả nghĩa lùi chân bước,
Lặng lẽ quay lưng giữa chốn đàng.

Sống giữa đời, có lẽ ai trong chúng ta cũng nên học hỏi chút ít từ con chó – loài vật tưởng đơn sơ mà sống thật tình nghĩa. Nó không biết mưu sâu kế hiểm, không biết gài bẫy sau lưng, càng không biết “ăn cháo đá bát”. Nó yêu ai là trung thành tới cùng. Và quan trọng nhất, nó không bao giờ quay lại cắn bàn tay đã từng cho nó ăn.

Còn con người, thông minh hơn, có cảm xúc, có lý trí, có lòng tự trọng... nhưng đôi khi, lại dùng hết những thứ đó để tổn thương nhau.

Thế nên, đôi khi không cần phải là bậc hiền triết mới thấu hiểu lòng người. Chỉ cần quan sát một chú chó nhỏ, ta đã học được bài học lớn về lòng biết ơn, sự chung thủy, và cách để sống tử tế hơn giữa một xã hội đôi khi còn... tệ hơn bầy thú.

Thôi thì, làm người khó đấy. Nhưng đừng để thua một con chó!
Thiện tai!

No comments:

Post a Comment