Dũng và Hạnh bước ra khỏi văn phòng chứng nhận ly hôn, mỗi người cầm một tờ giấy trắng đóng dấu đỏ—như một nhát chém dứt khoát vào mười năm gắn bó. Cánh cửa sau lưng họ khẽ khép lại, nhưng âm vang của nó cứ vọng mãi trong lòng cả hai như tiếng đóng sập của cánh cổng hạnh phúc.
Trời hôm ấy trong xanh đến vô cảm, không mưa, không nắng gắt. Một ngày đẹp trời để kết thúc. Dũng bước nhanh, hai tay đút túi áo, ánh mắt lạnh lùng như phủ một màn sương. Hạnh chậm rãi theo sau, gió lùa qua mái tóc làm tờ giấy trong tay cô rung lên, nhẹ bẫng như một mảnh đời vừa buông.
– Mình… có thể làm bạn không, anh? – cô cất giọng khẽ khàng.
Dũng khựng lại nửa giây, rồi quay đầu, môi nhếch lên một nụ cười nhạt:
– Bạn giường hay bạn du lịch?
Một bước ly tan chẳng thốt lời,
Giấy hồng rạch khối mộng chung đôi.
Trời xanh vô cảm, không mưa nắng,
Gió thoảng buồn tênh tóc rối rời.
Nói rồi, anh quay đi, bước thẳng như thể đang chạy trốn câu hỏi ấy—hoặc là chạy trốn chính mình. Hạnh đứng lặng giữa ngã tư chiều, gió thổi tạt qua như cuốn luôn cả tiếng lòng vừa rơi. Cô không trách anh. Có lẽ, chính cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại buông tay người đàn ông từng gọi là chồng, từng là tất cả.
Chiều hôm đó, Dũng không về nhà ngay. Anh tấp vào một quán rượu nhỏ quen thuộc ở góc phố, gọi một ly whiskey rồi ngồi lặng nhìn khoảng không. Anh không khóc, không say. Chỉ thấy trống rỗng, một thứ rỗng không đến đáng sợ. Không hẳn vì mất Hạnh, mà là vì đánh mất một phần đời đã từng quen có cô kề bên.
Khi mặt trời lặn sau những mái ngói xa xăm, Dũng mới trở về. Căn nhà hai tầng trong con hẻm nhỏ vẫn yên ắng như mọi khi. Nhưng cánh cửa… không khóa. Anh khựng lại, tim đập nhanh. Một thoáng loé lên trong đầu: "Có trộm?"
Anh đẩy cửa vào. Không phải trộm. Là Hạnh.
Cô đang lúi húi dọn mớ sách báo trên kệ, xếp gọn vào chiếc thùng carton. Nghe tiếng động, cô ngẩng lên, nhoẻn miệng cười:
– Em về lấy mấy thứ lặt vặt. Tiện thể lau nhà một chút, bụi quá.
Dũng đứng yên, không đáp. Chỉ nhìn cô – người đàn bà anh từng yêu, từng giận, từng xa, từng gần. Hạnh vẫn vậy: chu đáo, dịu dàng, không ồn ào, không đòi hỏi. Dù không còn là vợ chồng, nhưng thứ gì đó giữa họ dường như chưa hề đứt hẳn.
– Em sống ở đâu? – anh hỏi, giọng khàn đặc sau mấy ly rượu.
– Em thuê tạm một căn nhỏ gần bệnh viện, tiện đi làm.
Ánh mắt Hạnh lướt qua ly rượu trên bàn, ánh nhìn nghiêm khắc đầy quen thuộc:
– Anh uống ít thôi. Giữ gìn sức khỏe.
Cô quay đi, bước ra cửa. Không nước mắt, không lời trách móc. Chỉ có khoảng lặng kéo dài chảy theo từng bước chân rời xa.
Em đến rồi đi như khói mờ,
Mỗi lần đưa bữa lại thờ ơ.
Anh hoài hỏi mãi: "Vì sao thế?"
Mắt lệ nhìn xa… chẳng hẹn hò.
Dũng ngồi thừ xuống ghế. Căn nhà vốn quen thuộc giờ đột nhiên lạnh lẽo, trống trải. Hạnh để lại tất cả: nhà, xe, thậm chí cả khoản tiết kiệm hai người tích cóp suốt bao năm. Cô chỉ mang theo chút tiền đủ thuê nhà và sống vài tuần đầu. Cách cô rời đi nhẹ nhàng, nhưng khoảng trống để lại thì không gì bù đắp nổi.
Lạ thay, dù đã ly hôn, Hạnh vẫn thỉnh thoảng quay lại. Có lần, lúc anh đi làm, cô vào bếp, mở tủ lạnh trống không rồi âm thầm mua sắm đầy đủ. Lần khác, anh thấy mảnh giấy dán trên cửa: “Anh nhớ ăn uống đầy đủ.” Dũng không biết nên giận hay xúc động.
Một chiều, đang nằm lười biếng trên sofa, chuông cửa reo. Anh uể oải ra mở. Là Hạnh, tay ôm túi thức ăn.
– Ba em nấu món này, bảo em mang qua cho anh. Ông vẫn quý anh lắm, dù... – cô ngập ngừng.
– Em còn về làm gì? – Dũng hỏi, lần thứ bao nhiêu không đếm nổi.
– Đưa đồ ăn. Em nói rồi mà. – Cô cười nhẹ, tránh ánh mắt anh.
Dũng đón lấy túi, chần chừ một lúc rồi hỏi nhỏ:
– Em vẫn quan tâm anh như vậy, sao lại muốn ly hôn?
Câu hỏi rơi tõm vào không gian. Hạnh không trả lời. Đôi mắt ánh lên chút gì đó xa xôi, nặng nề. Câu hỏi ấy, anh đã hỏi nhiều lần. Và lần nào cũng chỉ nhận lại im lặng. Như thể trong lòng cô đang giữ một điều không thể thốt ra.
Chiếc dép còn đây, khăn vẫn treo,
Mùi hương quen cũ thoảng qua theo.
Vắng em, nhà nhỏ bâng khuâng lạ,
Gối lạnh bên lòng mãi hắt hiu.
Từ hôm ấy, Dũng bắt đầu chú ý hơn đến những “vết tích” Hạnh để lại. Đôi dép cũ vẫn xếp ngay ngắn ở góc tủ. Chiếc khăn cô từng dùng vẫn treo hờ sau cánh cửa phòng tắm. Cô đã dọn đi, nhưng hơi thở của cô vẫn ở đây – lặng lẽ mà thấm đẫm.
Và chính cái lặng lẽ ấy, cái hiện diện không lời ấy… mới khiến anh bối rối đến tận cùng.
Trời hôm ấy trong xanh đến vô cảm, không mưa, không nắng gắt. Một ngày đẹp trời để kết thúc. Dũng bước nhanh, hai tay đút túi áo, ánh mắt lạnh lùng như phủ một màn sương. Hạnh chậm rãi theo sau, gió lùa qua mái tóc làm tờ giấy trong tay cô rung lên, nhẹ bẫng như một mảnh đời vừa buông.
– Mình… có thể làm bạn không, anh? – cô cất giọng khẽ khàng.
Dũng khựng lại nửa giây, rồi quay đầu, môi nhếch lên một nụ cười nhạt:
– Bạn giường hay bạn du lịch?
Một bước ly tan chẳng thốt lời,
Giấy hồng rạch khối mộng chung đôi.
Trời xanh vô cảm, không mưa nắng,
Gió thoảng buồn tênh tóc rối rời.
Nói rồi, anh quay đi, bước thẳng như thể đang chạy trốn câu hỏi ấy—hoặc là chạy trốn chính mình. Hạnh đứng lặng giữa ngã tư chiều, gió thổi tạt qua như cuốn luôn cả tiếng lòng vừa rơi. Cô không trách anh. Có lẽ, chính cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại buông tay người đàn ông từng gọi là chồng, từng là tất cả.
Chiều hôm đó, Dũng không về nhà ngay. Anh tấp vào một quán rượu nhỏ quen thuộc ở góc phố, gọi một ly whiskey rồi ngồi lặng nhìn khoảng không. Anh không khóc, không say. Chỉ thấy trống rỗng, một thứ rỗng không đến đáng sợ. Không hẳn vì mất Hạnh, mà là vì đánh mất một phần đời đã từng quen có cô kề bên.
Khi mặt trời lặn sau những mái ngói xa xăm, Dũng mới trở về. Căn nhà hai tầng trong con hẻm nhỏ vẫn yên ắng như mọi khi. Nhưng cánh cửa… không khóa. Anh khựng lại, tim đập nhanh. Một thoáng loé lên trong đầu: "Có trộm?"
Anh đẩy cửa vào. Không phải trộm. Là Hạnh.
Cô đang lúi húi dọn mớ sách báo trên kệ, xếp gọn vào chiếc thùng carton. Nghe tiếng động, cô ngẩng lên, nhoẻn miệng cười:
– Em về lấy mấy thứ lặt vặt. Tiện thể lau nhà một chút, bụi quá.
Dũng đứng yên, không đáp. Chỉ nhìn cô – người đàn bà anh từng yêu, từng giận, từng xa, từng gần. Hạnh vẫn vậy: chu đáo, dịu dàng, không ồn ào, không đòi hỏi. Dù không còn là vợ chồng, nhưng thứ gì đó giữa họ dường như chưa hề đứt hẳn.
– Em sống ở đâu? – anh hỏi, giọng khàn đặc sau mấy ly rượu.
– Em thuê tạm một căn nhỏ gần bệnh viện, tiện đi làm.
Ánh mắt Hạnh lướt qua ly rượu trên bàn, ánh nhìn nghiêm khắc đầy quen thuộc:
– Anh uống ít thôi. Giữ gìn sức khỏe.
Cô quay đi, bước ra cửa. Không nước mắt, không lời trách móc. Chỉ có khoảng lặng kéo dài chảy theo từng bước chân rời xa.
Em đến rồi đi như khói mờ,
Mỗi lần đưa bữa lại thờ ơ.
Anh hoài hỏi mãi: "Vì sao thế?"
Mắt lệ nhìn xa… chẳng hẹn hò.
Dũng ngồi thừ xuống ghế. Căn nhà vốn quen thuộc giờ đột nhiên lạnh lẽo, trống trải. Hạnh để lại tất cả: nhà, xe, thậm chí cả khoản tiết kiệm hai người tích cóp suốt bao năm. Cô chỉ mang theo chút tiền đủ thuê nhà và sống vài tuần đầu. Cách cô rời đi nhẹ nhàng, nhưng khoảng trống để lại thì không gì bù đắp nổi.
Lạ thay, dù đã ly hôn, Hạnh vẫn thỉnh thoảng quay lại. Có lần, lúc anh đi làm, cô vào bếp, mở tủ lạnh trống không rồi âm thầm mua sắm đầy đủ. Lần khác, anh thấy mảnh giấy dán trên cửa: “Anh nhớ ăn uống đầy đủ.” Dũng không biết nên giận hay xúc động.
Một chiều, đang nằm lười biếng trên sofa, chuông cửa reo. Anh uể oải ra mở. Là Hạnh, tay ôm túi thức ăn.
– Ba em nấu món này, bảo em mang qua cho anh. Ông vẫn quý anh lắm, dù... – cô ngập ngừng.
– Em còn về làm gì? – Dũng hỏi, lần thứ bao nhiêu không đếm nổi.
– Đưa đồ ăn. Em nói rồi mà. – Cô cười nhẹ, tránh ánh mắt anh.
Dũng đón lấy túi, chần chừ một lúc rồi hỏi nhỏ:
– Em vẫn quan tâm anh như vậy, sao lại muốn ly hôn?
Câu hỏi rơi tõm vào không gian. Hạnh không trả lời. Đôi mắt ánh lên chút gì đó xa xôi, nặng nề. Câu hỏi ấy, anh đã hỏi nhiều lần. Và lần nào cũng chỉ nhận lại im lặng. Như thể trong lòng cô đang giữ một điều không thể thốt ra.
Chiếc dép còn đây, khăn vẫn treo,
Mùi hương quen cũ thoảng qua theo.
Vắng em, nhà nhỏ bâng khuâng lạ,
Gối lạnh bên lòng mãi hắt hiu.
Từ hôm ấy, Dũng bắt đầu chú ý hơn đến những “vết tích” Hạnh để lại. Đôi dép cũ vẫn xếp ngay ngắn ở góc tủ. Chiếc khăn cô từng dùng vẫn treo hờ sau cánh cửa phòng tắm. Cô đã dọn đi, nhưng hơi thở của cô vẫn ở đây – lặng lẽ mà thấm đẫm.
Và chính cái lặng lẽ ấy, cái hiện diện không lời ấy… mới khiến anh bối rối đến tận cùng.
No comments:
Post a Comment