Sau cuộc ly hôn, Dũng vẫn tiếp tục công việc như thường. Là giám đốc của một công ty truyền thông có tiếng, anh luôn xuất hiện trước nhân viên với dáng vẻ điềm đạm, tự tin, lịch lãm. Những lời chúc tụng, những cái bắt tay, những ánh mắt ngưỡng mộ tất cả vẫn diễn ra như không hề có gì thay đổi. Nhưng đằng sau bộ vest chỉn chu và nụ cười nhã nhặn ấy, là một người đàn ông cô đơn đến cạn kiệt.
Chiều chiều, sau giờ làm, Dũng thường ghé vào một quán rượu nhỏ nằm khuất ở góc phố nơi chẳng ai biết anh là ai. Ở đó, anh được sống thật với chính mình: lặng lẽ, không cần phải đóng bất cứ vai trò nào.
Một buổi tối mưa phùn, quán vắng khách. Dũng ngồi ở chiếc bàn quen sát cửa sổ, nhâm nhi ly whiskey, ánh mắt mơ màng nhìn ra phố. Ở góc đối diện, có hai người đàn ông trung niên dáng trầm lặng, nói chuyện khẽ khàng, gương mặt hằn vẻ mỏi mệt và có gì đó như những nỗi đau âm ỉ lâu ngày chưa lành.
Một lúc sau, thấy họ chạm ly rồi cùng thở dài, Dũng đứng dậy, bước tới với một nụ cười xã giao:
- Xin lỗi hai anh, tôi ngồi một mình mãi cũng buồn. Thấy các anh có vẻ đồng cảm, cho tôi nhập hội được không?
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi gật đầu. Người nhỏ con, hơi gầy, đưa tay bắt:
- Tôi là Chế, giảng viên Đại học Sư phạm. Còn đây là Phú quản lý chuỗi cửa hàng nội thất. Còn cậu?
- Dũng. Giám đốc công ty truyền thông. Vừa mới ly hôn.
Ba người đàn ông, ba thân phận, ba cuộc đời khác nhau gặp nhau tại một điểm chung: những vết nứt trong tim.
Vài ly trôi qua, khoảng cách mờ dần. Không cần nhiều lời, nhưng câu chuyện giữa họ như được nối dài bởi sợi dây vô hình của sự từng trải. Những mẩu chuyện đứt đoạn, những câu tâm sự ngập ngừng, rồi những tràng cười gượng gạo tất cả hòa vào nhau thành một buổi tối đặc biệt mà không ai ngờ tới.
Trước khi chia tay, Dũng nói:
- Nếu lần sau tụ họp, mời hai anh đến nhà tôi. Không gian riêng, thoải mái trò chuyện, khỏi phải ồn ào.
Anh ghi địa chỉ vào mảnh giấy nhỏ, trao tay họ sau cái bắt tay thân tình. Ai về nhà nấy.
Dũng vừa ngồi xuống ghế sofa chưa đầy nửa tiếng thì chuông cửa vang lên. Anh ngạc nhiên. Mở cửa ra, thấy Chế tay xách một túi nhỏ.
- Tôi không muốn về nhà đêm nay. Có thể cho tôi ngủ lại không? - Giọng Chế nhẹ tênh nhưng trong mắt ánh lên nỗi buồn chất chứa.
Dũng không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu. Hai người ngồi xuống ghế, rót thêm rượu. Đêm ấy kéo dài trong một cuộc đối thoại lặng lẽ, không định trước.
Chế kể về đời mình, giọng đều đều, không chút kịch tính:
– Tôi và vợ cưới nhau gần mười năm. Cô ấy là tiếp viên hàng không, thường xuyên bay xa. Tôi thì dạy học, cũng bận triền miên. Chúng tôi có một đứa con trai bảy tuổi, gửi ông bà nội nuôi ở quê. Tưởng chừng vì công việc ít gặp nhau, nhưng vẫn đủ để giữ tình cảm.
Chế dừng lại, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt dừng ở khoảng tối trước mặt.
- Một hôm, bạn tôi gọi bảo thấy vợ tôi ở sân vận động, đi cùng một người đàn ông lạ. Tôi bán tín bán nghi, vội chạy đến thì thấy cô ấy đang nói chuyện thân mật với một người dáng cao to, mặc đồ thể thao. Là huấn luyện viên thể dục của một trường trung học gần đó.
Dũng không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.
- Tôi bước tới, nhìn thẳng vào hắn và hỏi: “Anh là ai? Sao lại đi với vợ tôi?” Chưa kịp hắn trả lời, vợ tôi đã chen vào, mặt bình thản lạ lùng: “Anh ấy là bạn em.” Rồi cô ấy kéo tôi đi như thể tôi mới là người phiền phức. Từ hôm đó, chúng tôi sống như hai người xa lạ dưới cùng một mái nhà. Ngủ riêng. Không chia tay, vì sĩ diện hai bên gia đình. Nhưng tôi biết, chúng tôi đã mất nhau từ hôm ấy.
Dũng thở dài, rót thêm rượu. Anh bắt đầu kể về chính mình cuộc ly hôn không có nguyên do cụ thể, không cãi vã, không người thứ ba.
- Tôi không hiểu vì sao Hạnh lại muốn chấm dứt. Cô ấy chỉ nói: “Em mệt rồi, em muốn sống cho bản thân.” Tôi cố gặng hỏi, nhưng cô ấy luôn im lặng. Mỗi lần tôi nhắc đến, ánh mắt cô ấy như xa dần…
Chế gật gù:
- Có những người phụ nữ, khi họ chọn ra đi, nghĩa là họ đã tổn thương từ lâu lắm rồi. Mà mình đàn ông không thấy. Hoặc không chịu thấy.
Đêm ấy, họ không ngủ. Hai người đàn ông xa lạ, ngồi bên nhau như những người bạn tri kỷ, chia sẻ những điều không thể nói với ai khác. Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, Dũng nhận ra một điều: anh không cô đơn một mình.
Ngoài kia, có rất nhiều người đàn ông khác thành đạt, lịch lãm, mạnh mẽ nhưng trái tim họ lại âm thầm mang những vết sẹo chẳng bao giờ kể ra. Những người đàn ông có vết nứt trong tim, đôi khi chỉ cần một cuộc trò chuyện, một ly rượu, một người chịu lắng nghe… để thấy lòng mình nhẹ đi một chút.
No comments:
Post a Comment