Sunday, July 13, 2025

TẢN MẠN - NGÀY ĐẦU TUẦN

Tôi bước ra khỏi phòng tắm với tinh thần nhẹ nhõm, gương mặt trơn láng, mùi nước cạo râu vẫn còn phảng phất đâu đó như một loại nước hoa dành riêng cho những quý ông không sợ già mà chỉ sợ nhạt.

Ngó lên đồng hồ, thấy mới 7h sáng. Trời ơi, còn sớm quá trời quá đất! Tự nhiên thấy yêu đời một cách kỳ cục. Yêu đời tới mức suýt nữa tôi định… tập thể dục, nhưng lý trí mạnh mẽ đã kéo tôi ngồi xuống ghế, nhâm nhi ly cà phê sữa như một quý ông "sống chậm giữa thời đại số".

Tôi nghĩ, nếu mỗi ngày bắt đầu bằng một buổi cạo râu chỉn chu và một ly cà phê đậm đà thế này, thì đời người đâu đến nỗi chông chênh. Có lẽ không cần thành đạt gì ghê gớm, chỉ cần mỗi sáng biết mình đang sống và vẫn còn râu để cạo là quý lắm rồi.

Người ta bảo đàn ông có hai nỗi khổ lớn: một là hói, hai là hết râu. Tôi may mắn chưa bị cái nào. Râu tôi vẫn mọc đều như cỏ đầu mùa mưa, chỉ cần lười vài bữa là lại hóa thành ẩn sĩ thời hiện đại. Còn tóc thì… thôi, xin phép không bình luận, chỉ tiết lộ rằng tôi đã bắt đầu thích đội nón có vành.

Tôi vẫn ngồi đó, tay vỗ nhè nhẹ lên cái bụng thân thương. Nó không còn phẳng như ngày xưa, nhưng cũng chưa đến nỗi làm đứt khuy áo. Tôi gọi nó là “bụng trải nghiệm” vì nó đã cùng tôi nếm đủ mùi đời: buồn vui, cay đắng, và đặc biệt là đồ nướng với bia lạnh.

Ngẫm lại, tuổi này rồi, tôi không cần phải chứng minh gì nữa. Không cần chạy theo chuẩn đẹp của xã hội, cũng không cần cố gắng để ai đó vừa lòng. Miễn mỗi sáng vẫn thấy mình trong gương, vẫn mỉm cười được, vẫn biết chăm chút bản thân một chút, là đã hơn khối người quên mất mình là ai trong guồng quay bộn bề.

Ai nói đàn ông không được "điệu"? Xin lỗi, điệu một chút, thơm một chút, gọn gàng một chút không phải để tán ai mà là để tôn trọng chính mình. Tóc không cần vuốt keo dựng đứng, chỉ cần đừng để người ta tưởng mình là thiền sư. Râu không cần nhẵn như da em bé, nhưng ít nhất đừng để hàng xóm giật mình khi đi ngang qua.

Tôi ngồi đó, cười một mình như một ông già gàn, mà kỳ thực lại thấy mình rất tỉnh. Sống đơn giản, vui chút, đẹp chút, cạo râu chút cuộc đời chẳng phải đã tươm tất lắm rồi sao?

Thôi, xong rồi. Giờ thì ai rủ cà phê là tôi sẵn sàng đó nha! Nhớ nói trước để tôi còn chọn cái áo sơ mi không nhăn. Chứ phong độ thì có sẵn rồi. Ha ha!

TỰ THƯỞNG

Chẳng đợi ai mời mới bước sang,
Tay pha chén đậm, mắt mơ màng.
Đầu hôm ngắm nguyệt, hồn nghiêng gió,
Cuối bữa nghe thơ, bụng nở nang.
Thế sự nhiều phen như bãi cạn,
Nhân tình đôi chỗ hóa lau sàng.
Tự cười tự thưởng ngày chưa tắt,
Một thoáng an nhiên, quý ngọc vàng.

Bài thơ Đường thất ngôn bát cú khép lại bằng nụ cười nhẹ nhàng, như tách trà ấm giữa buổi chiều nghiêng nắng. Có khi tự soi, tự chế, tự cười, tự thưởng cũng đủ thấy đời bớt nặng. Biết mình vẫn còn phong độ, vẫn còn biết vui, là đã đủ để sống trọn một ngày. Mỗi bài thơ là một mảnh gương nhỏ, soi vào đó không chỉ thấy khuôn mặt, mà còn thấy cả một tâm hồn biết tự tại giữa muôn trùng gió bụi.

No comments:

Post a Comment