Có những mùa đi qua rất khẽ, không để lại giông gió, nhưng lòng người thì không bao giờ quên được. Tháng Tám là một mùa như thế không còn là nắng oi của hạ, chưa hẳn là cái se lạnh của thu, nhưng lại vừa đủ để lòng ta rung lên một nhịp nhẹ nhàng, đủ để một ánh nhìn khiến tim người xao xuyến, và đủ để một mối tình bắt đầu mà chẳng cần hứa hẹn.
Bài thơ "Mãi Là Tháng Tám" là một lát cắt nhỏ, tinh khôi, trong veo như ký ức. Chỉ bốn câu, nhưng gói trọn một mùa yêu nhẹ nhàng, sâu lắng, và đầy chất thơ.
Tháng Tám mình yêu, gió rất hiền,
Lá bay rơi nhẹ giữa trời yên.
Mai sau đổi khác bao mùa nữa,
Vẫn nhớ ban đầu ánh mắt duyên.
Tiếng lòng người con gái;
“Tháng Tám năm ấy mình yêu nhau.”
Không có bó hoa nào cả. Không có những lời hẹn thề sống chết. Chúng mình chỉ đơn giản ở bên nhau.
Anh bước vào đời em như một cơn gió, không cuốn em đi, mà chỉ khẽ lướt qua, đủ để tim em đập lệch một nhịp. Gió rất hiền. Như chính anh.
Em vẫn nhớ buổi chiều đó, lá rơi lác đác giữa trời trong vắt. Mình chẳng nói gì nhiều. Nhưng khi ánh mắt anh nhìn em, em biết một điều gì đó đã chớm nở. Nhẹ như một chiếc lá vừa lìa cành, chạm đất không làm động bụi, mà lại làm rung tim người.
Chúng mình yêu nhau trong cái yên ả của mùa đang đổi. Chẳng ai biết sau đó ra sao. Chỉ biết lúc ấy, mọi thứ đều vừa vặn.
Rồi thời gian trôi qua như vẫn thường thế. Mùa khác đến, người khác đến. Em không trách. Bởi tình yêu tháng Tám vốn đã sinh ra để dịu dàng và mong manh như vậy mà.
Nhưng anh biết không?
Dù “mai sau đôi khác bao mùa nữa”, dù đời có đổi thay bao lần, thì ánh mắt ngày hôm ấy, ánh mắt đầu tiên, duyên đến không cần báo trước, em vẫn nhớ.
Vì em biết, có những thứ không cần giữ mà vẫn còn.
Có những người không còn bên cạnh, nhưng vẫn ở lại mãi trong một mùa của ký ức.
Và tháng Tám ấy, chính là mùa của anh trong em.
Mãi là tháng Tám.
Lời thì thầm từ chàng trai;
“Tháng Tám mình yêu nhau, em còn nhớ chứ?”
Anh không nói, không viết ra, nhưng thật lòng anh chưa từng quên.
Anh vẫn nhớ ngày em nghiêng vai che nắng, đôi mắt nhìn anh rất khẽ. Em không hỏi gì, anh cũng không nói gì. Nhưng lúc đó, cả thế giới như im lặng, để mỗi ánh nhìn giữa hai ta trở thành một lời hứa, lời hứa không ai thốt nên, nhưng lại in sâu mãi về sau.
Anh không rõ từ bao giờ, chỉ là mỗi độ tháng Tám về, anh lại nhớ cái cách em cười nhẹ tênh, mà đủ khiến lòng anh loạn.
Nhiều mùa đã qua, nhiều người đã đến.
Nhưng có một điều anh chưa từng nói với ai đó là: trong tất cả những cái nắm tay, không có cái nào ấm như tay em.
Anh không níu giữ em, không giữ lại tình yêu ấy không phải vì không muốn, mà vì anh nghĩ: nếu tình yêu ấy là thật, nó sẽ không cần ràng buộc.
Nhưng, có lẽ anh đã sai.
Giá như hôm ấy, thay vì im lặng, anh nói một câu.
Giá như, giữa buổi chiều tháng Tám, anh giữ lấy ánh mắt em thêm một chút.
Thì biết đâu, chúng mình đã không phải nhớ nhau bằng “mãi là”, mà có thể gọi nhau là “vẫn là”.
Nếu một ngày nào đó em cũng nhớ, thì hãy tin rằng ở đâu đó, vẫn có một chàng trai tháng Tám, không ồn ào, không vội vã,
chỉ âm thầm
giữ em trong một góc nhỏ của lòng mình,
rất lâu.
Gặp lại
Hôm nay, cuối tháng Tám.
Trời trở gió. Gió không còn hiền như xưa, nhưng ánh mắt em
vẫn dịu như lần đầu.
Anh gọi em bằng tên.
Em quay lại. Mỉm cười.
Không ai hỏi “dạo này sống sao”.
Không ai nhắc “chuyện cũ năm nào”.
Chỉ có một câu, cả hai cùng bật cười khi nói ra:
“Tháng Tám năm ấy, mình yêu nhau.”
Không thêm, không bớt.
Không cố níu, cũng chẳng cần quên.
Vì có những điều đẹp nhất,
là khi nó chỉ dừng lại ở đúng nơi tim còn ấm.
No comments:
Post a Comment