Ông không chỉ giảng trong nhà thờ, mà còn bước ra đường, cùng giáo dân xuống đường biểu tình ôn hòa, giương cao khẩu hiệu “Formosa cút đi”. Hình ảnh một vị linh mục khoác áo thánh, đi giữa dòng người giáo dân tay cầm thánh giá, tay giương biểu ngữ, đã trở thành biểu tượng của sự can đảm và tinh thần bất khuất. Cha Nam không hề né tránh, ông nói thẳng: “Không thể đánh đổi môi trường lấy phát triển. Không thể chấp nhận một tập đoàn đầu độc biển cả, giết chết sinh kế của hàng triệu người dân.”
Mấy ngày ngay nay câu chuyện giữa Giám mục Anphong Nguyễn Hữu Long và Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam đã tạo nên một cơn chấn động lớn trong cộng đồng Công giáo Việt Nam, không chỉ bởi tính chất cá nhân mà còn bởi những hệ lụy liên quan đến niềm tin và sự đoàn kết. Những lời tố cáo của Cha Nam về việc bị “bỏ đói” hay “bỏ mặc” khi bệnh nặng mang tính chất rất nặng nề, dễ gây xôn xao dư luận và làm tổn thương hình ảnh Giáo hội. Tuy nhiên, phản hồi của Đức Cha Long lại cho thấy một góc nhìn khác: sự thật có thể bị bóp méo bởi cách tường thuật một chiều và tâm trạng chủ quan. Từ vụ việc này, điều đáng lo ngại hơn cả là nguy cơ chia rẽ trong nội bộ, khi người giáo dân dễ bị cuốn theo những “tin nóng” mà chưa đủ bình tĩnh suy xét. Suy cho cùng, cả hai nhân vật đều là linh mục từng có uy tín, nên sự xung đột công khai sẽ càng khiến cộng đồng rơi vào khủng hoảng niềm tin. Đây không chỉ là câu chuyện của cá nhân nào, mà là lời nhắc nhở về nhu cầu minh bạch, đối thoại và giữ vững tình hiệp nhất trong Giáo hội, nhất là trong thời điểm nhiều thử thách.
Người Việt từ bao đời nay vẫn thường nói: “Không có lửa thì làm sao có khói”. Lời tố cáo của Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam về sự đối xử tàn nhẫn mà ông phải gánh chịu không thể xem là chuyện bịa đặt vô cớ. Cả nước này, và thậm chí cả thế giới, đều biết Cha Nam là một mục tử dám hi sinh tất cả để bảo vệ giáo dân. Ông đã lên tiếng mạnh mẽ trước bất công, dám đương đầu với chính quyền để bênh vực quyền lợi của đoàn chiên. Chính sự dũng cảm ấy khiến ông bị treo chén, bị gạt ra bên lề. Nhưng đó lại là minh chứng rõ ràng cho tinh thần can đảm, vì đoàn chiên mà dám chịu đau khổ, chịu thiệt thòi.
Trái lại, Giám mục Anphong Nguyễn Hữu Long đã chọn con đường thỏa hiệp. Trong khi LM Nam đối diện hiểm nguy, trong khi giáo dân bị chèn ép, ông ở đâu, ông làm gì? Một lời khích lệ cũng không dám thốt ra, một hành động bảo vệ giáo dân cũng không dám thực hiện. Người ta thấy rõ: ông chỉ lo giữ ghế, giữ quyền lực, cúi đầu lắng nghe chỉ thị của nhà nước độc tài, thậm chí tìm cách trù dập và triệt hạ những tiếng nói bất khuất trong Giáo hội. Thái độ ấy phơi bày bộ mặt thật của một vị mục tử không sống cho đoàn chiên, mà chỉ biết bảo vệ bản thân và chức vụ.
Chúa Giêsu đã khẳng định: “Mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình vì đoàn chiên”. Lời này không phải để trưng bày, mà là thước đo cho mọi nhà lãnh đạo trong Giáo hội. Khi đặt hai con người đối chiếu, ai cũng thấy rõ: LM Antôn Đặng Hữu Nam chính là người mục tử nhân lành ấy. Còn Giám mục Long thì chỉ hiện nguyên hình là một kẻ cúi đầu, im lặng trước bất công, thậm chí sẵn sàng đồng lõa để vừa lòng kẻ cầm quyền.
Người Công giáo không mù lòa. Chúng ta phải tỉnh táo để đứng về phía sự thật, không để những lời ngụy biện, những màn che đậy làm mờ mắt. Lịch sử Giáo hội sẽ không nhớ đến những kẻ hèn yếu, mà chỉ khắc ghi những mục tử can trường, dám sống chết vì công lý. Đây là lúc để giáo dân hiệp nhất, để bảo vệ những linh mục dấn thân và dứt khoát lên án những kẻ lợi dụng chức vụ mà bán rẻ lương tâm. Sự thật có thể bị che giấu trong một khoảnh khắc, nhưng công lý sẽ sáng ngời trong lịch sử. Và đến ngày đó, ai là mục tử, ai là tay sai, mọi người đều sẽ rõ.
No comments:
Post a Comment