Một chiều Tháng Tám, tôi ngồi lặng nhìn nắng rơi sau hiên, nghe gió xào xạc trong những tán lá đã từng che bóng sân trường thuở ấy. Trong phút giây chậm rãi hiếm hoi giữa guồng quay đời sống, lòng tôi chợt vọng về những mùa Tháng Tám xưa nơi có tiếng ve râm ran, tà áo trắng bay nhẹ giữa sân trường, và những nụ cười trong veo không lo toan. Bài thơ này là một lời nhắn gửi đến chính tôi, đến bạn, và đến những ai từng đi qua một thời trẻ dại, thời mà chúng ta đã yêu Tháng Tám bằng tất cả hồn nhiên.
Những Tháng Tám Đã Qua
Những Tháng Tám xưa ơi, còn nhớ đó,
Bọn học trò tụ họp, chẳng ai lo,
Cúp cua học, đầy rẫy chuyện hét hò,
Mai lớn khôn, có tiền đâu mua lại.
Rồi Tháng Tám, vào đời sao ái ngại,
Bước chông chênh, êm ấm đã rời xa,
Áo nhuốm màu, ngang gió nhẹ bay nhòa,
Lòng bâng khuâng, ai mất còn có đủ.
Lại năm qua, con phố nhỏ gió lũ,
Dốc gập ghềnh, đám bạn cũ tuổi thơ,
Tiếng cười xưa, Tháng Tám như đã mờ,
Rớt giữa đàng, không còn mơ thấy nữa.
Quán cà phê, Tháng Tám mình từng hứa,
Lối xưa về, ai chẳng ngại bước sang,
Những tiếng nói thuở nao đã lạc đàng,
Tháng Tám nữa, chỉ lặng thầm xa vắng.
Ta bon chen, từng bước ngày im lặng,
Kéo lê thê trên đường cát sỏi mòn,
Bạn thiếu dần, bóng cũ gầy héo hon,
Bạn thiếu dần, bóng cũ gầy héo hon,
Đời vô tình, khiến lòng nghe đắng ngắt.
Tháng Tám nay tìm trong màu nắng gắt,
Ta hỏi mình, năm tháng vẫn còn nguyên?
Tìm đâu nữa ánh nguyệt đêm hạ huyền,
Cho ta biết bóng hoàng hôn lấp ló.
Tháng Tám rồi sẽ trôi qua, như mọi mùa khác. Nhưng những Tháng Tám của tuổi học trò thì không đi đâu cả chúng ở lại, trong ký ức, trong ánh mắt mỗi khi nhìn hoàng hôn, trong tiếng ve bất chợt một ngày hè trở gió, trong những cuộc hội ngộ ngập ngừng và cả những lần lặng lẽ lướt qua nhau. Chúng ta đã lớn lên, đã đổi thay, nhưng tuổi thơ, tuổi mười bảy Tháng Tám ấy vẫn còn nguyên vẹn trong một góc tim. Nếu có thể ước điều gì, tôi chỉ mong: khi ta quên cả thế giới, thì đừng quên những mùa Tháng Tám ấy.
No comments:
Post a Comment