Tuesday, August 26, 2025

Nụ Cười Sau Giọt Nước Mắt

Có những người phụ nữ, hôn nhân đối với họ chẳng còn là bến đỗ bình yên, mà chỉ như một chuyến tàu kéo dài vô tận, đi qua những ga buồn nhiều hơn là vui. Mỗi sáng, họ vẫn dậy sớm, nấu bữa cơm, chuẩn bị quần áo cho chồng con. Mỗi tối, họ vẫn thu dọn căn bếp nhỏ, dỗ con ngủ và ngồi lặng lẽ nhìn vào khoảng không. Những việc làm quen thuộc ấy giống như một bản nhạc lặp đi lặp lại, chẳng còn giai điệu ngọt ngào nhưng vẫn phải cất lên cho trọn phận sự.

Người ngoài đâu hay, đã bao lần họ ngồi trong căn bếp tối, nước mắt rơi mà tay vẫn tiếp tục rửa chén. Họ khóc cho mình, cho tuổi xuân đã gửi gắm, cho niềm tin bị bào mòn theo năm tháng. Nhưng rồi khi bước ra phòng khách, họ lại mỉm cười với con, như chưa từng có vết nứt nào trong lòng. Bởi họ biết, nỗi buồn của mình không nên đặt lên đôi vai bé nhỏ kia.

Hôn nhân chẳng phải bến bình an,
Người nữ cam đành gánh nỗi oan.
Giữ lửa mái nhà, che giọt lệ,
Âm thầm kiên nhẫn bước gian nan.

Có người từng hỏi: “Tại sao không buông? Tại sao phải chịu đựng?” Họ chỉ cười. Đằng sau nụ cười là cả một sự giằng xé: nếu buông tay, con cái sẽ thiếu đi mái ấm; nếu ở lại, chính mình sẽ cạn dần niềm vui sống. Nhưng phần lớn họ chọn cách ở lại, gánh chịu, vì tình thương cho con, vì hai chữ “gia đình” mà họ đã khắc sâu trong tim.

Đêm xuống, khi chồng ngủ say, căn nhà im ắng, họ lặng lẽ ra ban công, ngước nhìn bầu trời. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức về thời son trẻ ùa về, những ngày tay trong tay, lời hẹn thề còn nguyên vẹn. Giờ đây, lời hứa ấy đã nhạt phai, chỉ còn họ đối diện với bóng mình. Nhưng thay vì gục ngã, họ vẫn kiên cường.

Một kiếp đàn bà chẳng dễ vui,
Tình xưa phai nhạt, mộng tàn rồi.
Chỉ vì con trẻ, cầm tay bước,
Giữ trọn gia đình dẫu lẻ loi.

Những người phụ nữ như thế, dẫu không được hạnh phúc trọn vẹn, vẫn âm thầm thắp sáng một ngọn đèn. Họ là chỗ dựa cho con cái, là người giữ cho mái nhà không tan vỡ, là minh chứng cho sức mạnh dịu dàng mà bền bỉ. Và đôi khi, chỉ cần một nụ cười con trẻ, một câu “mẹ ơi, con thương mẹ”, cũng đủ để họ có thêm lý do đi tiếp đến cuối con đường, dù con đường ấy nhiều khi chỉ toàn sỏi đá và bóng tối.

No comments:

Post a Comment