Saturday, October 25, 2025

THƯ TÌNH THÁNG 10 - CHUYỆN KIẾP PHÙ DU

Em à,

Có những điều nhỏ bé đến mức người ta thường lướt qua mà chẳng mảy may để ý, nhưng khi dừng lại nhìn thật sâu, ta mới thấy trong đó chứa đựng cả một triết lý của đời sống. Như giọt sương sớm đọng trên phiến lá, mong manh thôi mà phản chiếu cả bầu trời bao la. Như cánh bướm lạc trong nắng mai, yếu mềm tưởng chừng tan biến, nhưng lại đủ khiến lòng người rung động. Và hôm nay, anh muốn kể cho em nghe về một sinh linh còn nhỏ bé hơn cả, một kiếp sống ngắn ngủi đến khó tin, con phù du, loài côn trùng chỉ tồn tại chưa đầy một ngày, nhưng để lại cho nhân gian bài học sâu xa về tình yêu và sự sống.

Em hãy ngồi yên nhé, để anh kể cho em nghe về cuộc đời phù du, nơi mà mỗi giây phút hiện hữu là một khúc nhạc ngắn ngủi nhưng rực rỡ nhất của đời.

Trên mặt nước phẳng lặng của những dòng sông mùa hạ, phù du âm thầm ẩn mình trong lòng nước suốt nhiều tháng, có khi nhiều năm. Nó sống trong bùn lạnh, tăm tối và câm lặng, chỉ để chờ một ngày được hóa thân, được chạm vào ánh sáng, và được yêu. Phù du không ăn, không uống, chẳng nghĩ gì cho mình. Toàn bộ thời gian dài đằng đẵng ấy chỉ để chuẩn bị cho một khoảnh khắc duy nhất, khoảnh khắc bay lên trời bằng đôi cánh trong suốt, mong manh mà kiêu hãnh, để tìm đến người bạn đời định mệnh.

Rồi một sớm bình minh, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua mặt nước, phù du run rẩy ngẩng đầu, như kẻ mộng du vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Lần đầu tiên thấy bầu trời, nó hân hoan và say mê. Nó bay, có thể còn vụng về, nhưng đầy đam mê và khát sống, bởi nó biết thời gian chỉ còn đếm bằng nhịp tim. Và giữa hàng vạn cánh bay lấp lánh, nó tìm thấy “người ấy”, một cánh phù du khác, trong veo, dịu dàng như chính mình. Chúng chẳng cần lời nói, chỉ cần chạm vào nhau một lần, cũng đủ để vũ trụ lặng yên trong một bản tình ca ngắn ngủi mà vĩnh hằng.

Sau phút giao hòa ấy, con cái nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, gửi trứng lại cho dòng sông, những hạt sống nhỏ xíu sẽ bắt đầu một vòng đời mới. Rồi cả hai tan vào làn nước mát, bình yên như khi đến. Không bi lụy, không oán than, chỉ một kiếp sống trọn vẹn trong khoảnh khắc được yêu.

Em biết không, chính sự ngắn ngủi ấy lại khiến tình yêu của chúng trở nên bất tử. Khi ta chỉ có một lần để yêu, ta sẽ yêu bằng cả linh hồn.

Nếu có một kiếp sau, anh muốn được làm phù du, chỉ để một lần bay đến bên em, chỉ để một lần được nhìn thấy ánh mắt em giữa buổi chiều rực sáng rồi tan vào hư vô mà không hề tiếc nuối.
Nhưng may mắn thay, đời anh không phải chỉ là một kiếp phù du. Anh có cả trăm năm để yêu em, để sống trọn từng phút giây như phù du đã từng sống trong khoảnh khắc cuối cùng của nó. Anh sẽ yêu em không chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mà suốt hành trình dài của đời người. Bằng cùng một đam mê, cùng một tận hiến, và bằng niềm tin rằng: tình yêu, dù ngắn hay dài, chỉ thật sự có ý nghĩa khi ta dám sống hết mình vì nó.

Giọt nắng nghiêng rơi cuối buổi chiều,
Tình kia dài ngắn dẫu bao nhiêu.
Nếu duyên mỏng tựa làn mây trắng,
Xin gởi cùng em vạn nỗi yêu.

Phù du chỉ có vài giờ để yêu, còn anh có cả một đời để yêu như phù du, cháy rực, mong manh, nhưng vĩnh hằng trong trái tim em.

No comments:

Post a Comment