Thursday, October 2, 2025

TƯƠNG TƯ THU

Mỗi độ thu về, lòng người lại dễ se sắt bởi những gam màu buồn man mác. Thu không chỉ là mùa lá vàng, trăng ngà hay gió heo may, mà còn là mùa khơi dậy những niềm thương, nỗi nhớ tưởng đã ngủ yên. Bài thơ “Tương Tư Thu” như một khúc nhạc u hoài, nơi kỷ niệm xưa trở về trong từng vần thơ thấm đẫm lệ sầu, trong từng khung cảnh mưa gió, trăng sương. Đọc để thấy thu không chỉ làm đẹp đất trời, mà còn đánh thức những rung động sâu kín nhất của trái tim.


TƯƠNG TƯ THU

Thu vắng hoàng hôn phủ bóng mờ,
Người đi để lại mỗi vần thơ,.
Trăng soi giọt lệ sầu vương nhớ,
Gió cuốn niềm đau lạnh hững hờ.

Cúc nở bên hiên đợi bóng về,
Mây trôi cuối ngõ trắng hồn quê.
Tình xưa gửi gắm còn nguyên vẹn,
Ngậm ngùi thu cũ vẫn say mê.

Chiều tím hoàng hôn đó xa vời,
Mưa sa giọt đắng đẫm bờ môi.
Người đi biền biệt còn đâu nữa,
Chỉ để tình thu giết mộng tôi.

Sương lạnh dâng tràn ngõ vắng tan,
Trăng buồn soi bóng một thu tàn.
Nhớ thương khắc khoải tình không dứt,
Nguyện giữ lòng son vẹn chữ an.

Lá úa rơi đầy vạt gió vương,
Hồn thu se sắt giữa đêm trường.
Người xa vạn dặm tình còn đợi,
Một kiếp tương tư vẫn nhớ thương.

“Tương Tư Thu” không chỉ là một bài thơ về mùa, mà còn là tiếng lòng của một người còn tha thiết giữ gìn tình cũ, để nỗi nhớ hóa thành sức sống. Dẫu tình có xa, người có biệt, nhưng trái tim vẫn sáng trong bởi một chữ an. Và có lẽ, chính sự thủy chung ấy mới làm cho mùa thu thêm phần vĩnh cửu trong thi ca.


No comments:

Post a Comment