Thursday, November 6, 2025

VỢ CHỒNG - TÁT BIỂN ĐÔNG

Người ta thường nói, hôn nhân là chiếc thuyền ra khơi.

Lúc gió yên thì trôi, lúc sóng nổi thì lắc, có khi ướt sũng nhưng vẫn phải cười, vì có người ngồi bên cạnh.

Câu “Thuận vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn” nghe tưởng xưa cũ, nhưng với những người từng đi qua nửa đời sống chung, mới hiểu: Biển Đông không bao giờ cạn, chỉ có lòng người mới yên hay dậy sóng.

Tôi viết những dòng này không để dạy ai, chỉ muốn kể về những buổi sáng cà phê, những lần cãi nhau vì chén bát, và những nụ hôn vụng dại hóa bình yên.
Một chút hài, một chút đời, một chút thơ.
Đủ để khi đọc lại, ta mỉm cười và thấy lòng nhẹ như biển chiều.,

Câu tục ngữ ấy từng khiến tôi bật cười khi còn độc thân: “Tát Biển Đông” nghe to tát như chuyện anh hùng.
Nhưng rồi khi cưới vợ, tôi mới biết, cái “biển” mà người ta nói không phải nước mặn, mà là… nước mắt, nước rửa chén và nước trong nồi canh.

Một sáng, tôi ngồi nhâm nhi cà phê, cô ấy từ bếp bước ra, tay cầm muôi, hỏi:
- Anh biết sao Biển Đông chưa cạn không?
Tôi đáp:
- Chắc mấy cặp chưa thuận.
- Đúng rồi! Thế nên anh rửa rau đi, cho nhà mình góp phần cạn bớt.

Tôi lúng túng:
- Đàn ông rửa rau kỳ lắm!
- Không kỳ bằng rửa… nghiệp!

Tôi im. Bước vô bếp. Từ đó, Biển Đông trong lòng tôi bắt đầu có sóng… vui.
Cô ấy nói gì cũng đúng một cách lạ lùng. Tôi bảo:
- Em là nhà triết học đội nón bếp.
- Còn anh là nhà thơ đội nồi cơm điện.

Chúng tôi cười vang.
Và tôi hiểu, hôn nhân không cần ai làm vua, chỉ cần hai người cùng làm bếp trưởng của đời nhau.

Có lần, chúng tôi giận nhau vì con mèo hàng xóm. Tôi thương, cô ấy ghét.
- Anh nuôi nó riết, người ta tưởng mình ăn cắp mèo! cô ấy nói.
Tôi cười:
- Anh chỉ cho ăn, không giữ nó lại.
- Hừ! Thấy mồi ngon là quên đường về, y như anh đó!

Câu nói ấy khiến tôi… tắt điện, nhưng trong lòng lại ấm.
Vì có ai đó ghen, nghĩa là còn thương.

Rồi một chiều mưa, cô ấy hỏi:
- Người ta nói thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn, sao nhà mình tát chậu nước nhỏ còn chưa xong?
Tôi đáp:
- Tại Biển Đông còn sóng ngầm!
- Sóng ngầm là anh chứ gì?
- Ừ, có sóng mới có gió, có gió mới mát, em ơi!

Cô ấy bật cười.
Chỉ vậy thôi, hòa bình lập tức được ký kết.
Hóa ra, bí quyết giữ hôn nhân chính là biết pha trò đúng lúc, nhường đúng chỗ và hôn đúng người.

Một buổi sáng, tôi vừa pha cà phê vừa đùa:
- Em ơi, chắc nhờ mình thuận hòa quá nên Biển Đông sắp cạn rồi đó!
Cô ấy đáp liền:
- Cạn thì anh nhớ đi xúc nước về nấu cơm nghen, nói mồm Biển Đông nó dỗi đó!

Câu nói nhẹ như hơi khói, nhưng khiến tôi nghĩ mãi.
Biển Đông không cạn vì nước, mà vì lòng người chưa thuận.

Giờ đây, chúng tôi chẳng còn tranh cãi chuyện vặt.
Tôi vẫn đi làm, cô ấy vẫn cằn nhằn, nhưng tiếng cằn nhằn ấy giờ nghe như nhạc nền của mái ấm.
Cô ấy nói:
- Anh đừng uống bia nhiều nữa.
- Anh chỉ uống với bạn.
- Mỗi lần mấy ly?
- Một chai rưỡi.
- Đó, “thuận bạn thuận mồi”, chứ đâu “thuận vợ thuận chồng”!

Tôi cười méo xệch, nhưng biết ơn vì có người… kiểm soát hộ gan của mình.

Chúng tôi học cách nhường nhịn thay vì hơn thua.
Mỗi khi tôi sai, cô ấy chỉ thở dài:
- Em không cần lời xin lỗi, chỉ cần anh rửa chén.
Còn khi cô ấy sai, tôi chỉ nói:
- Thôi, lỗi của anh vì đã… cưới em muộn mấy năm!

Và thế là cười.
Tiếng cười kỳ diệu thay, có thể dập tắt mọi trận bão.

Có lần, bạn tôi hỏi:
- Sống với vợ lâu vậy có chán không?
Tôi đáp:
- Có chứ! Nhưng chán rồi lại nhớ. Giống như nghe mãi một bản nhạc, nhưng tắt đi thì thấy thiếu.

Hôn nhân không cần Biển Đông phải cạn, chỉ cần hai người biết tát đi những phiền toái nhỏ mỗi ngày.
Tát bằng câu đùa, bằng ánh nhìn, bằng… bát cơm nóng.
Thế thôi mà yên.

No comments:

Post a Comment