Những ngày này, phố xá rộn ràng hơn bởi những đôi tình nhân đưa nhau đi shopping. Họ nắm tay nhau giữa các dãy cửa hàng sáng đèn, thử áo khoác, chọn khăn len, đứng trước gương cười nói rì rầm. Có đôi loay hoay chọn quà, người này hỏi, người kia gật đầu, ánh mắt lấp lánh như trẻ nhỏ. Giữa mùi cà phê nóng, mùi bánh ngọt và tiếng nhạc Noel vang khe khẽ, hơi ấm lan ra từ những bàn tay đan chặt, từ những bước chân song song đi qua một mùa đông đang rất đẹp.
Nhưng Noel không chỉ có ánh đèn và tiếng cười. Giữa mùa giá rét, còn có sự chờ đợi rất thiêng liêng. Chờ đón Chúa Hài Đồng giáng sinh, chờ một đêm thánh bình an. Những ngôi nhà thờ lặng lẽ sáng đèn, hang đá được dựng lên giản dị mà trang nghiêm. Người ta đến đó, khoác áo ấm, ngồi sát lại gần nhau, chờ nghe tiếng chuông ngân vang trong đêm, âm thanh lan xa, chạm vào từng góc phố, từng trái tim đang thổn thức.
Trong đêm ấy, có những đôi tình nhân hẹn nhau gặp lại. Không ồn ào, không phô trương, chỉ lặng lẽ đứng bên nhau dưới mái hiên nhà thờ, tay nắm tay, cùng cầu nguyện cho một tương lai bình an. Họ xin cho tình yêu đủ bền để đi qua năm tháng, xin cho những dự định còn dang dở được dẫn lối bằng sự tin yêu và nhẫn nại. Giữa cái lạnh thấm sâu vào da thịt, lời nguyện ước lại ấm đến lạ.
Mùa Noel cũng dành cho những ai sống lặng lẽ. Những người ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, nghe một bản nhạc cũ, nhìn ánh đèn ngoài phố lay động trong sương lạnh. Ký ức ghé về rất nhẹ, nhắc rằng đã từng có những mùa đông đầy yêu thương. Và trong sự tĩnh lặng ấy, người ta học cách cầu nguyện cho chính mình, cho những người đã xa, cho những điều chưa kịp nói.
Giáng Sinh là mùa của ánh sáng. Không chỉ là ánh đèn hay ngọn nến nhỏ, mà là ánh sáng trong lòng người. Ánh sáng của hy vọng, của bao dung, của niềm tin lặng lẽ. Mùa Noel về, mang theo những nhịp tim rất khẽ. Nhịp của chờ đợi, của yêu thương, của lời cầu nguyện thì thầm trong đêm thánh, để giữa mùa đông giá lạnh, lòng người vẫn ấm và đầy hy vọng.

No comments:
Post a Comment