Những ngọn gió rít lên từng cơn, xé nát cõi lòng của lá, thầm trách, người đi sao chưa trở lại chốn xưa. Ðã mấy mùa thu bàng bạc trôi qua, thu sang, thu sầu, thu tàn, thu chết mà tình ta vẫn mãi chênh chếnh với thu phong, có phải chăng tình ta như con thuyền đang lạc giữa biển trời mênh mông? Anh muộn phiền, anh cùng lá cây thở dài trong cơn đau chín mùi, trong niềm nhớ miên man, và nhân vật chính chỉ là "Em " .
Giận hờn vu vơ, anh viết nên bài thơ, nhưng tình thơ lại quá ơ thờ, rồi anh lại xé bỏ đi. Không biết nơi phương trời ấy, em có bàng hoàng, xôn xao theo màu lá, và có nhớ thật nhiều về anh không ?
Và như những chiếc lá vàng rơi, héo gầy theo thu đợi chờ bước em qua. Em xa xăm, như những áng mây bốn mùa trôi dạt, còn anh như chiếc lá trên cành chơ vơ đổi màu cùng thời gian .
Những lá thư, những bài thơ yêu thương có làm em ấm lòng khi đông về không ? Em có mãi là người tình nhỏ bé của anh không ? Ðôi khi anh thấy hạnh phúc quá mong manh, tình yêu đến rồi đi quá dễ dàng. Nhưng anh tin tưởng trong trái tim em và trái tim anh, chúng ta là của nhau.
ta ngồi ngửa mặt ngắm lưng nguyệt thề
vần thơ chín toả đê mê
mùi trăng mùi nhớ tựu tề hợp giao
đêm ngây ngất, dạ nao nao
dầm sương say tỉnh bước nhào đổ điên
em ơi! ta thấy mình nghiêng
màu men đã bốc niềm riêng cũng trào.
No comments:
Post a Comment