Tuesday, March 11, 2025

Chúng Tôi Cùng Vào Bếp

Chiều nay, không gian như chậm lại. Ngoài kia phố phường vẫn đông đúc, ồn ào, nhưng trong căn nhà nhỏ của chúng tôi, chỉ có tiếng cười vang lên rộn rã. Là chiều cuối tuần — khoảng thời gian người ta thường dành để sum vầy bên gia đình, để những lo toan, bộn bề được đặt sang một bên, nhường chỗ cho sự thư thái và an yên.

Hôm nay, chúng tôi quyết định vào bếp. Không phải để nấu một món gì cầu kỳ, mà chỉ là đĩa rau xào quen thuộc — nhưng trong đó là cả sự quan tâm, là những yêu thương gửi gắm vào từng cọng rau xanh mướt.

Em vòng tay ôm tôi từ phía sau, ánh mắt lấp lánh như trẻ thơ. Đôi bàn tay nhỏ bé ấy khẽ đặt lên tay tôi đang cầm muỗm đảo từng cọng rau trong chảo. Mùi tỏi phi thơm lừng len lỏi trong không gian, quyện cùng hương vị của hạnh phúc đơn sơ.

  • “Nhẹ tay thôi anh, rau mềm là ngon nhất” — Em nhắc khẽ, nửa đùa nửa thật.
  • “Dạ thưa bếp trưởng!” — Tôi bật cười, đôi đũa trong tay cũng dường như dịu dàng theo lời em.

Nhớ ngày mới cưới, tôi vụng về đến nỗi làm cháy cả món rau đầu tiên. Em chỉ nhìn tôi rồi cười khanh khách, chọc rằng: “Thôi xong! Rau xào kiểu này chắc chỉ mình anh ăn được!”. Vậy mà bây giờ, món rau xào lại thành món tôi làm ngon nhất. Cọng rau vừa xanh vừa giòn, thấm đượm chút vị ngọt thanh. Dường như, tình yêu cũng giống như nấu ăn — cần một chút vụng về của ngày đầu, thêm chút kiên nhẫn để nêm nếm từng khoảnh khắc bên nhau, và thật nhiều yêu thương để giữ trọn hương vị của hạnh phúc.

Trên bàn ăn, chỉ là đĩa rau xào đơn giản, vài lát cà chua đỏ tươi điểm thêm sắc màu, kèm bát nước mắm pha chút ớt cay cay. Vậy mà sao lòng mình ấm áp lạ thường.

  • “Anh thấy rau xào của em thế nào?” — Em hỏi, giọng đầy tự tin.
  • “Vừa ngon, vừa ngọt.” — Tôi cười.
  • “Ngọt do anh xào đấy!” — Em nói rồi cười thật tươi, ánh mắt sáng bừng hạnh phúc.

Vợ chồng vào bếp chiều nay,
Em cười mắt ướt vì cay mùi hành.
Tỏi phi thơm ngát ngọt lành,
Hương bay ngan ngát mỏng manh dịu dàng.

Em vòng tay tựa nhẹ nhàng,
Kề vai thủ thỉ: "Anh làm khéo ghê!"
Đũa trong tay lóng ngóng kìa,
Rau xanh anh đảo như đùa, như chơi.

“Nhẹ tay thôi kẻo rau rời,
Mềm mà giữ được sắc tươi xanh màu.”
Anh cười: "Khó thế làm sao?"
Em cười khúc khích: "Thêm vào chút yêu."

Bàn ăn giản dị mà nhiều,
Rau xào xanh mướt, cơm chiều ngọt thơm.
Cà chua đỏ thắm ươm ươm,
Mắm này dằm ớt cay nồng lòng vui.

Vợ chồng chẳng nói nhiều lời,
Chỉ nhìn nhau đã thảnh thơi trong lòng.
Rau xào ngọt đến thơm nồng,
Có em bên cạnh, bếp hồng thêm vui.

Cuối tuần ấm áp bùi ngùi,
Rau xanh thôi cũng ngọt bùi tình ta.
Dẫu mai đời có phong ba,
Chỉ cần có vợ, thế là đủ vui

Có lẽ chẳng cần những món ăn cao sang hay bàn tiệc xa hoa, hạnh phúc đôi khi chỉ giản dị như thế — là những khoảnh khắc vợ chồng cùng nhau vào bếp, cùng cười đùa bên chảo rau xào, cùng sẻ chia những mẩu chuyện đời thường.

Cuối tuần này, chúng tôi lại vào bếp, nấu một món rau xào thật ngon, chẳng cần thêm gì cầu kỳ. Bởi chỉ cần có nhau, món ăn nào cũng trở thành món ngon nhất, và gian bếp nhỏ sẽ luôn ấm áp như thế — nơi có tình yêu, có tiếng cười và có cả những yêu thương dịu dàng đong đầy trong từng bữa cơm giản dị.


No comments:

Post a Comment