Cuộc đời này, vốn dĩ đã quá nhiều thử thách. Vậy mà đôi khi, ta lại để những nỗi buồn bám riết lấy mình, dai dẳng như con đỉa trâu giữa cánh đồng nước ngập. Có những chuyện đáng buồn, có những chuyện không đáng, nhưng ta lại tự chuốc lấy, để nó quẩn quanh trong tâm trí, gặm nhấm từng niềm vui nhỏ nhoi mà ta đáng được tận hưởng.
Ta buồn vì những điều không như ý, vì những người không trân trọng mình, vì đôi khi cuộc đời chẳng công bằng. Nhưng thử nghĩ xem, có ai trên đời này mà chưa từng buồn? Chỉ là, ta có cho phép nỗi buồn ở lại hay không mà thôi.
Nỗi buồn giống như một vị khách không mời. Nếu ta tiếp đón nồng hậu, nó sẽ ở mãi, chiếm trọn tâm trí, làm nặng trĩu trái tim ta. Nhưng nếu ta biết buông bỏ, biết nhẹ nhàng bảo nó rời đi, lòng ta sẽ nhẹ tênh như mây trời, đôi chân ta sẽ đủ vững vàng để tiếp tục hành trình phía trước.
Hãy đừng để nỗi buồn bám lấy ta như đỉa. Hãy cứ sống thật vui, thật nhẹ nhàng, đón nhận mọi thứ như nó vốn dĩ. Cuộc đời này, dù buồn hay vui, cũng chỉ là một hành trình. Hãy chọn điều làm mình hạnh phúc, hãy trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ mà ta đang có. Bởi một ngày nào đó, khi ngoảnh lại, ta sẽ thấy những nỗi buồn chỉ như cơn gió thoảng qua, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hãy nhẹ lòng, hãy mỉm cười, và bước tiếp!
Nỗi buồn như đỉa bám chân,
Vắt qua năm tháng, tần ngần chẳng buông.
Càng thương, càng nhớ, càng buồn,
Càng gieo cay đắng vào luôn cõi lòng.
Đời người mấy kẻ thong dong,
Ai không đôi bận long đong chuyện đời?
Nhưng mà buồn mãi, than hoài,
Khác nào tự trói tương lai chính mình.
Gió qua, ta thả âu tình,
Buồn như lá úa, nhẹ xinh bay vèo.
Nắng lên, lòng cũng trong veo,
Chẳng buồn, chẳng oán, chỉ gieo nụ cười.
Nỗi đau đã cũ, thôi rồi,
Gỡ ra một chút cho đời thảnh thơi.
Bình tâm, lặng lẽ, nhẹ lời,
Ngẩng đầu mà sống giữa trời bao la.
Ngày mai nắng vẫn hiền hòa,
Nỗi buồn như gió thoảng qua mất rồi.
Tim ta như một cánh diều,
Bình yên buộc sợi chỉ yêu cuộc đời.
Cuộc sống vốn có những lúc thăng trầm, nhưng nếu ta cứ mãi ôm lấy nỗi buồn, nó sẽ trở thành gánh nặng đè nén trái tim ta. Thay vì để nỗi đau gặm nhấm, hãy học cách buông bỏ, trân trọng những điều tốt đẹp quanh mình. Hạnh phúc không đến từ việc né tránh khó khăn, mà từ cách ta đối diện và vượt qua nó.
Hãy để tâm hồn tự do như cánh chim, nhẹ nhàng bay giữa trời xanh. Vì cuộc đời vẫn còn biết bao điều đáng để yêu thương và tận hưởng.
Vắt qua năm tháng, tần ngần chẳng buông.
Càng thương, càng nhớ, càng buồn,
Càng gieo cay đắng vào luôn cõi lòng.
Đời người mấy kẻ thong dong,
Ai không đôi bận long đong chuyện đời?
Nhưng mà buồn mãi, than hoài,
Khác nào tự trói tương lai chính mình.
Gió qua, ta thả âu tình,
Buồn như lá úa, nhẹ xinh bay vèo.
Nắng lên, lòng cũng trong veo,
Chẳng buồn, chẳng oán, chỉ gieo nụ cười.
Nỗi đau đã cũ, thôi rồi,
Gỡ ra một chút cho đời thảnh thơi.
Bình tâm, lặng lẽ, nhẹ lời,
Ngẩng đầu mà sống giữa trời bao la.
Ngày mai nắng vẫn hiền hòa,
Nỗi buồn như gió thoảng qua mất rồi.
Tim ta như một cánh diều,
Bình yên buộc sợi chỉ yêu cuộc đời.
Cuộc sống vốn có những lúc thăng trầm, nhưng nếu ta cứ mãi ôm lấy nỗi buồn, nó sẽ trở thành gánh nặng đè nén trái tim ta. Thay vì để nỗi đau gặm nhấm, hãy học cách buông bỏ, trân trọng những điều tốt đẹp quanh mình. Hạnh phúc không đến từ việc né tránh khó khăn, mà từ cách ta đối diện và vượt qua nó.
Hãy để tâm hồn tự do như cánh chim, nhẹ nhàng bay giữa trời xanh. Vì cuộc đời vẫn còn biết bao điều đáng để yêu thương và tận hưởng.
No comments:
Post a Comment