Cạnh nhà tôi có cô hàng xóm sống độc thân. Bà xã tôi có gì cũng hay chia sẻ cho cổ. Khi thì trái chuối, lúc quả cam củ sắn. Cô ấy dễ tính, cho cái gì cũng nhận. Tôi nói bà xã đem cho tôi xem cổ nhận không. Bà bĩu môi nghiến răng: loại ông vứt ngả tư ko ai thèm nhặt.
Tôi thì mong bà vứt tôi sang bên nhà cô hàng xóm.....
Hôm đó, sau khi bà xã bĩu môi và nghiến răng tuyên bố thẳng thừng, tôi cũng chỉ biết cười trừ rồi lén lút nhìn sang bên nhà cô hàng xóm. Thấy cô ấy đang tưới cây ngoài vườn, lòng tôi bỗng nảy ra một kế hoạch "cao siêu".
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho bà xã, bảo rằng tôi ra ngoài dạo chơi một chút, hít thở không khí trong lành. Bà xã không chút nghi ngờ, chỉ dặn dò nhớ đeo khẩu trang. Tôi cầm theo túi cam sắn, chuối chín rồi tiến thẳng sang nhà cô hàng xóm.
"Em ơi, em có nhận không?" – Tôi giơ túi hoa quả lên, cười cầu hòa.
Cô hàng xóm nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi bật cười khúc khích:
"Anh cứ để đấy đi, chắc bà xã anh cho thì tôi nhận thôi!"
Tôi chớp thời cơ:
"À, nếu em không ngại, em nhận luôn cả tôi được không?"
Cô hàng xóm phá lên cười, vừa cười vừa vẫy tay:
"Thôi thôi, anh mang về đi, không lại bị bà xã đuổi ra đường thật thì khổ!"
Tôi tiu nghỉu cầm túi hoa quả quay về nhà, lòng vẫn tự hỏi sao kế hoạch "cao siêu" của mình lại thất bại như thế. Vừa bước vào cửa, bà xã đã đứng đó, hai tay chống nạnh, mặt tươi như hoa:
"Thấy chưa, tôi bảo mà, vứt ông ra ngã tư cũng chẳng ai thèm nhặt, cả cô hàng xóm cũng không!"
Tôi chỉ biết cười gượng, nghĩ thầm rằng từ nay sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không dám đùa giỡn nữa. Nhưng trong lòng vẫn vui vì ít ra, bà xã mình vẫn có lòng "chăm sóc" cho mình, dù có là kiểu trêu ghẹo hay không!
No comments:
Post a Comment