Nhưng vô thường không chỉ là mất mát, mà còn là cơ hội để trân quý những điều hiện tại. Vì biết đời là hữu hạn, ta mới học cách yêu thương sâu sắc hơn, trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau. Vì biết cuộc sống mong manh, ta mới bớt chấp nhặt, bớt hơn thua, và mở lòng bao dung với chính mình cùng những người xung quanh.
Vậy nên, hãy sống hết lòng với những gì ta đang có, yêu thương khi còn có thể, mỉm cười khi còn có duyên. Đừng đợi đến lúc tất cả chỉ còn là hồi ức, mới tiếc nuối mà nói lời chưa kịp trao. Cuộc đời này vô thường, nhưng chính vì thế, nó mới trở nên đáng quý biết bao.
Cuộc đời như gió thoảng qua
Hôm nay rực rỡ, mai là hư không
Thời gian như nước xuôi dòng
Mới vui, mới khóc, đã không kịp rồi
Người thương phút chốc xa xôi
Tay chưa kịp nắm, đã rời tầm tay
Nắng vừa ấm áp hôm nay
Mai kia gió cuốn, mây bay nhạt nhòa
Xuân đi, hè đến vội qua
Thu vàng chiếc lá, đông già nắng phai
Trăm năm mấy chốc hình hài
Hợp tan vốn dĩ, chẳng hoài thanh minh
Chỉ còn tình nghĩa đinh ninh
Yêu thương chân thật, giữ mình thiện tâm
Bớt đi oán hận, lỗi lầm
An nhiên bước tiếp, âm thầm nhẹ tênh...
No comments:
Post a Comment