Anh ngồi lặng lẽ bên ô cửa sổ, ngoài kia là tháng Ba ngập tràn nắng gió. Màu trời xanh trong như mắt em ngày nào, còn cơn gió nhẹ thoảng qua lại như bàn tay mềm của em khẽ lướt trên vai anh. Ký ức về em – cô gái tháng Ba – bỗng chốc hiện về, rõ ràng đến nỗi anh ngỡ như mình đang sống lại những ngày tháng cũ.
"Một ngày nào đó, anh sẽ viết một bài thơ tình tặng tháng Ba. Mà thôi... có khi bài thơ ấy sẽ là dành riêng cho em."
Em khẽ cười, đôi mắt long lanh như hạt nắng sớm mai. Ngày ấy, em ngồi sát bên anh mà lòng anh lại rộn ràng đến lạ. Anh đã nghĩ mình thật may mắn khi có được em – một cô gái giản dị mà trong veo như tháng Ba.
Rồi tháng Ba cứ thế đi qua, mang theo những tia nắng, làn gió mát và cả bóng dáng của em trong tim anh. Để giờ đây, khi tháng Ba lại về, anh lại ngồi viết những dòng thơ – không chỉ dành cho tháng Ba, mà dành cho một người đã từng là cả thế giới trong anh.
Tháng ba về, nắng hanh hao
Gió vờn khe khẽ xôn xao lối mòn
Hương thơm len lỏi ngõ con
Gợi bao ký ức bồn chồn trong tôi
Ngày xưa áo trắng tinh khôi
Em cười duyên dáng, bồi hồi hồn thơ
Tháng ba hoa gạo ngẩn ngơ
Rực trời đỏ thắm đợi chờ bước ai
Tháng ba năm ấy nhạt phai
Em theo mưa gió khuất hoài xa xôi
Lối xưa hoang hoải chân đồi
Hoa ban vẫn nở trắng trời lặng thinh
Người đi để lại bóng hình
Hương xuân còn đọng lặng thinh hiên nhà
Tháng ba về, gió gọi ta
Ngỡ em còn đó... dịu hòa bên anh.
Anh viết bài thơ này tặng tháng Ba, mà thực ra... là tặng em — người con gái mang dáng hình của tháng Ba dịu dàng. Em như làn gió khẽ khàng vờn qua những cành hoa bưởi, thoang thoảng hương xuân ngọt ngào. Em tựa bông hoa ban trắng muốt, tinh khôi mà mong manh, làm lòng anh xuyến xao mỗi khi nhớ về, như chính nụ cười em — vừa ấm áp, vừa rực rỡ giữa cuộc đời. Anh viết bài thơ này không chỉ để tặng tháng Ba... mà là để giữ em trong những vần thơ mãi mãi.
No comments:
Post a Comment