Monday, April 7, 2025

Con Người và Cái Muốn

Tại sao người ta mãi không bằng lòng với những gì mình đang có?

Con người là một sinh vật đặc biệt. Có trí tuệ, có cảm xúc, có khả năng sáng tạo và cả khả năng... tự làm khổ mình. Có lẽ chẳng ai trong đời chưa từng ít nhất một lần ngồi thở dài và thốt lên: “Giá mà mình có được cái kia…”, dù ngay lúc ấy trong tay họ đang nắm rất nhiều điều quý giá.

Vậy tại sao người ta cứ mãi không bằng lòng với những gì mình đang có?

Có lẽ một phần bởi bản năng tự nhiên – con người luôn muốn vươn lên, hướng tới cái tốt hơn, cao hơn, xa hơn. Chính nhờ điều đó mà xã hội phát triển, loài người mới tiến bộ. Nhưng mặt khác, cũng chính nó khiến lòng người không yên, cứ chông chênh giữa hiện tại và mong cầu, giữa “có rồi” và “chưa đủ”.

Giàu sang chưa chắc thấy an nhiên,
Thêm một điều mong, biết đâu phiền.
Cứ nghĩ đời thiếu nên hoài kiếm,
Nào hay... đủ vẫn chẳng bình yên.

hoặc

Lòng người như gió khó dừng chân,
Luôn hướng trời xa, chẳng ngại ngần.
Với mãi tầng cao, càng thấy thiếu,
Đời thành lữ khách lạc chính thân.

Chúng ta dễ bị cuốn vào vòng xoáy so sánh – không phải với chính mình hôm qua, mà là với người bên cạnh. Người ta có nhà đẹp, xe sang, đi du lịch mỗi tháng, nhìn lại mình vẫn đang trả góp từng đồng, thế là thấy thiệt thòi. Người kia có người yêu lãng mạn, chiều chuộng từng ly từng tý, còn mình thì lủi thủi với ly trà sữa tự mua – thấy đời bất công. Nhưng mấy ai biết rằng, người đang ngồi trong căn nhà đẹp ấy có thể đang vật lộn với nỗi cô đơn, người hay cười rạng rỡ trên mạng xã hội lại thường khóc thầm sau cánh cửa.

Không bằng lòng cũng xuất phát từ một phần tính “tham” – không hẳn là tham lam ích kỷ, mà là tham cầu hạnh phúc trọn vẹn. Ta cứ nghĩ: “Chỉ cần có thêm cái này, cái kia là mình sẽ thấy đủ.” Nhưng rồi khi có được rồi, lại thấy chưa phải thứ mình thật sự muốn. Và thế là tiếp tục đi tìm. Mệt nhoài.

Suy cho cùng, không có gì sai khi mưu cầu điều tốt đẹp hơn. Nhưng điều đáng tiếc là, trong lúc mải miết hướng về phía trước, nhiều người quên mất nhìn lại phía sau – nơi đang có những điều bình dị nhưng quý giá: một người thân luôn lặng lẽ bên cạnh, một bữa cơm ấm nóng, một nụ cười không lý do. Những thứ tưởng là nhỏ bé ấy, đôi khi mất đi rồi mới nhận ra… mình đã từng có cả một thế giới.

Một nụ cười đẹp biết là bao,
Lúc còn bên chẳng quý chút nào.
Mất rồi mới thấy mình hụt hẫng,
Hóa ra từng có cả trời sao.

Nên nếu hôm nay lòng bạn chưa thấy đủ, chưa thấy vui, thì thử chậm lại một chút. Nhìn quanh, và biết ơn. Biết đâu, điều bạn đang có – lại chính là ước mơ của người khác. Và đôi khi, đủ đầy không nằm ở những điều ta đang thiếu, mà nằm ở cách ta nhìn những gì đang hiện hữu quanh mình.


No comments:

Post a Comment

  • Mai Xa Cách
    Thơ: Bác Từ Nhạc: Vĩnh Phúc Trình bày: Anh Nguyên Xin được giới thiệu bài thơ Mai Xa Cách của Bác Từ do Vĩnh Phúc phổ nhạc và Anh Nguyên trình...