Bài thơ Gửi Về Miền Nhớ của Lê Hương là một bản nhạc buồn của ký ức, một dòng suối cảm xúc mênh mang dẫn người đọc về miền hoài niệm, nơi yêu thương, mất mát, và nỗi nhớ đan xen nhau tạo thành những giai điệu trầm lắng, sâu sắc.
Ngay từ câu mở đầu, “Chiều nhạt nắng, nỗi buồn sao đọng mãi”, không gian như ngưng đọng trong một buổi chiều tà. Câu thơ gợi lên hình ảnh mơ hồ, nơi ánh sáng nhạt nhòa của hoàng hôn như tượng trưng cho ký ức đã phai mờ, nhưng vẫn còn ám ảnh trong tâm hồn. Cái buồn của tác giả không chỉ là nỗi nhớ, mà còn là sự tự vấn: “Sao đọng mãi?”. Câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng sâu thẳm, để lại dư âm day dứt.
Bài thơ mang một nhịp điệu chậm rãi, tựa như từng bước chân lang thang giữa những kỷ niệm cũ. Lê Hương sử dụng hình ảnh thiên nhiên và cảnh vật như hoa rơi, phố quạnh vắng, hay lá xanh để làm nền cho dòng cảm xúc dạt dào. Những hình ảnh này không chỉ minh họa, mà còn làm tăng thêm sắc thái cảm xúc. “Nhìn hoa rơi..! tim cũng đủ nghẹn ngào”, chỉ một cái nhìn đơn giản, nhưng đã chất chứa cả trời đau thương. Đó là nghệ thuật gợi mở của thi ca, khi những chi tiết nhỏ nhặt lại gợi lên những cảm xúc lớn lao.
Một điểm sáng trong bài thơ là cách tác giả lồng ghép sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại. “Nắng bây giờ đâu phải của hôm qua”, câu thơ mang một sự thật phũ phàng mà mỗi người đều thấm thía khi nhớ về những điều đã mất. Nắng hôm nay có thể sáng hơn, nhưng không còn mang hơi ấm của ngày cũ. Từ đó, bài thơ gợi lên ý niệm vô thường của đời sống: tất cả đều thay đổi, kể cả những thứ tưởng chừng như vĩnh cửu.
Điểm nhấn đặc biệt trong bài thơ là sự giằng xé nội tâm của tác giả. Những nỗi sợ hãi được phơi bày một cách tinh tế: “Sợ nắng chiều bẻ cong niềm thương nhớ / Sợ thắm nồng phút chốc hóa mong manh”. Đây không chỉ là nỗi sợ mất mát mà còn là sự bất an trước tính bất định của cuộc đời. Những điều đẹp đẽ dường như luôn mong manh, và nỗi đau đôi khi là cái giá phải trả cho những giấc mơ yêu thương.
Dù mang màu sắc buồn thương, bài thơ vẫn giữ được sự lạc quan nhẹ nhàng. “Lòng thầm hứa chẳng buồn đau thêm nữa”, câu thơ như một tia sáng le lói, nhắc nhở rằng con người có thể vượt qua những khắc khoải trong lòng. Đó không phải là sự quên lãng, mà là cách chấp nhận và sống hòa hợp với nỗi đau.
Điểm kết thúc của bài thơ, “Nắng tắt rồi! Nhớ cất gọn trong tim”, là một cách khép lại rất nhân văn. Tác giả không cố gắng xóa bỏ ký ức, mà chọn cách giữ chúng trong tim, như một phần không thể thiếu của cuộc đời. Hành động “cất gọn” không phải là sự phủ nhận, mà là sự sắp xếp lại cảm xúc, để chúng không còn chi phối cuộc sống hiện tại.
Bài thơ Gửi Về Miền Nhớ không chỉ là một tác phẩm đẹp về mặt ngôn từ, mà còn là một lời tự sự chân thành, sâu lắng về nỗi nhớ và sự mất mát. Lê Hương đã khéo léo đưa người đọc vào một hành trình cảm xúc, để rồi ai cũng thấy mình trong những dòng thơ đó. Tác phẩm như một bức tranh ký ức, nơi mỗi chi tiết đều được vẽ bằng trái tim, và mỗi dòng thơ đều chạm vào tâm hồn người đọc.
Cảm ơn tác giả Lê Hương vì một bài thơ tuyệt đẹp, và cảm ơn bạn đọc đã cùng tôi đồng hành qua những vần thơ thấm đẫm yêu thương này.
Chiều nhạt nắng, nỗi buồn sao đọng mãi
Ngẩn ngơ lòng, ai dấu lệ vào trong...
Yêu thương ơi ! thuở ấy đã xa rời...
Đã ngược hướng sao còn chơi vơi nhớ ..!
Chẳng còn nhau nên tim sầu nức nở
Lúc mềm lòng.. Ta biết gửi nhớ nơi nao?
Nhìn hoa rơi..! tim cũng đủ nghẹn ngào
Mi chợt ướt… lòng dâng trào khắc khoải...
Chân lặng bước giữa nồng nàn hương phố
Lang thang hoài mà chẳng nhớ đi đâu...
Ngang lối xưa… lòng chợt đổ mưa ngâu
Phố quạnh vắng… nỗi đau còn đâu đó...
Sợ nắng chiều bẻ cong niềm thương nhớ
Sợ thắm nồng phút chốc hóa mong manh
Sợ một ngày.. lá kia hết màu xanh
Cõi hư không… trả mây về với gió
Lòng thầm hứa chẳng buồn đau thêm nữa
Nắng bây giờ đâu phải của hôm qua
Giọt lệ rơi trong lặng lẽ vỡ òa
Tim nức nở.. chân bước qua.. miền nhớ. !!!
Ai đó nói cứ Yêu đi sẽ hiểu...
Chân thành nhiều nhưng có được bao nhiêu...
Thôi thế nhé ! Gửi qua miền nhung nhớ...
Nắng tắt rồi ! Nhớ cất gọn trong tim
Lê Hương 8/1/2025
No comments:
Post a Comment