Sunday, January 12, 2025

Bài thơ "CHẲNG CÒN MỘT THỜI XUÂN"

"CHẲNG CÒN MỘT THỜI XUÂN" là một bài thơ đong đầy những suy tư và hoài niệm. Tác giả dẫn dắt người đọc qua từng giai đoạn của cuộc đời, từ thời tuổi trẻ rực rỡ đến tuổi xế chiều lắng đọng. Bài thơ không chỉ là nỗi niềm cá nhân, mà còn là một tấm gương phản chiếu tâm tư của bao người đã đi qua những tháng năm thăng trầm. Qua đó, bài thơ nhắn nhủ về sự trân quý hiện tại và tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn.

Lời bình từng khổ thơ

Khổ 1
Ta đã đi qua quá nửa cuộc đời
Và đã qua một thời tuổi trẻ
Nhiệt huyết, đam mê, tình yêu, sức khỏe...
Đã không còn có thể được như xưa?

Mở đầu bài thơ, tác giả bày tỏ sự tiếc nuối trước sự qua đi của tuổi trẻ. Những năm tháng nhiệt huyết, đam mê, và yêu thương giờ đây chỉ còn lại trong ký ức. Câu hỏi cuối khổ thơ không chỉ là sự ngậm ngùi mà còn là sự thức tỉnh: thời gian trôi qua không thể níu giữ, hãy chấp nhận và yêu thương hiện tại.

Khổ 2
Ta bây giờ như hạt nắng sau mưa
Không chói chang như buổi trưa oi ả
Mà nhạt nhòa như ráng chiều mùa hạ
Đang nhẹ nhàng, thong thả đón hoàng hôn...

Tác giả ví mình như “hạt nắng sau mưa,” một hình ảnh giàu sức gợi. Sự nhạt nhòa của ánh nắng chiều tượng trưng cho những khoảnh khắc lặng lẽ nhưng ấm áp của cuộc đời. Khổ thơ là lời nhắn nhủ: tuổi già có thể mất đi sự rực rỡ, nhưng lại mang đến sự nhẹ nhàng và bình thản, như một bản hòa ca trước hoàng hôn.

Khổ 3
Hơn nửa đời người chạy đáo chạy đôn
Đến lúc này cũng chân chồn, gối mỏi
Bao khát khao từng tan vào sương khói
Để lại gì, ngoài tiếc nuối trong ta?

Khổ thơ này khắc họa sự bận rộn và mỏi mệt của đời người. Tác giả tự hỏi, sau những năm tháng chạy đôn chạy đáo, điều gì còn lại? Tiếc nuối không chỉ là cảm giác mất mát mà còn là bài học sâu sắc, nhắc nhở chúng ta biết sống chậm lại để không bỏ lỡ những giá trị quý giá trong cuộc sống.

Khổ 4
Ta giờ đây đang hết tuổi xuân xanh
Thường trầm tư bên tách trà ngẫm nghĩ
Cũng một thời có gia đình trân quý
Và cũng còn đây những khổ lụy muộn phiền...

Hình ảnh “trầm tư bên tách trà” gợi lên nhịp sống chậm rãi và sâu lắng. Tác giả nhìn lại những hạnh phúc và khổ đau trong quá khứ. Khổ thơ mang đến cảm giác vừa ấm áp vừa man mác buồn, như một lời nhắc nhở rằng mọi trải nghiệm đều đáng quý vì chúng định hình con người hiện tại.

Khổ 5
Tuổi này rồi ta chỉ muốn an yên
Không muốn ganh đua, chẳng muốn phiền ai cả
Có đôi lúc những đúng, sai, thật, giả
Bản thân mình cũng không quá quan tâm.

Sự bình thản trong khổ thơ này là đỉnh cao của triết lý sống: buông bỏ những ồn ào để tìm về sự an yên. Tác giả không còn quan trọng hóa đúng-sai, thật-giả, mà chỉ mong sống hòa nhã, không ganh đua. Đây là thông điệp giá trị về sự buông xả trong tâm hồn.

Khổ 6
Tuổi trẻ ta từng có những sai lầm
Từng trải qua bao thăng trầm, vinh, nhục
Giờ chỉ muốn chút bình an, hạnh phúc
Bên gia đình cho đến lúc đi xa...

Tác giả không che giấu những sai lầm và vấp ngã của tuổi trẻ. Tuy nhiên, những trải nghiệm ấy giờ đây trở thành hành trang quý giá. Khổ thơ nhấn mạnh ý nghĩa của gia đình và hạnh phúc giản đơn, như ánh sáng dẫn lối cho những ngày tháng cuối đời.

Khổ 7
Đôi lúc ta muốn tìm lại chính ta
Sống đúng là mình khi tuổi già đang chớm
Cuộc sống bon chen, quanh năm bận rộn
Cứ từng ngày ngốn hết cả thời gian.

Khổ thơ này khơi gợi nỗi trăn trở về bản ngã. Giữa bộn bề cuộc sống, đôi khi ta quên mất con người thật của mình. Đây là lời nhắc nhở rằng dù ở giai đoạn nào của cuộc đời, hãy luôn sống đúng với chính mình để tìm được sự thanh thản.

Khổ 8
Những ước mơ vừa mới nở đã tàn
Bao khát vọng cũng tan bởi ngàn vướng bận
Bởi trách nhiệm nên phải đành chấp nhận
Cơm, áo, gạo, tiền, cứ luẩn quẩn quanh ta.

Tác giả khéo léo chỉ ra sự đối lập giữa ước mơ và thực tại. Những vướng bận đời thường như cơm áo gạo tiền khiến khát vọng phải nhường chỗ. Khổ thơ vừa thể hiện sự bất lực, vừa gợi lên mong muốn vượt thoát khỏi vòng quay mỏi mệt của cuộc sống.

Khổ 9
Ngồi ngẫm về những việc đã trải qua
Lúc mỉm cười, lúc xót xa tặc lưỡi
Một đời trải bươn, để rồi sau cuối
Có được những gì khi tuổi đã chênh vênh?

Kết thúc bài thơ, tác giả để lại câu hỏi đầy trăn trở: rốt cuộc, sau cả đời bươn chải, ta đạt được gì? Khổ thơ khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc, đồng thời nhắc nhở rằng niềm hạnh phúc thật sự không nằm ở vật chất hay thành tựu, mà ở sự bình an nội tại.

Kết luận

"CHẲNG CÒN MỘT THỜI XUÂN" là lời tự sự đầy chân thành và sâu lắng. Bài thơ không chỉ là sự hoài niệm, mà còn là lời khuyên trân quý cho mỗi chúng ta: hãy sống chậm lại, yêu thương nhiều hơn, và tìm kiếm sự bình an trong những điều giản dị.

No comments:

Post a Comment