Đêm qua, mưa đá gõ cửa, tôi lò mò bật dậy, vớ vội cái điện thoại ra quay một đoạn clip làm kỷ niệm. Quay xong thì cũng chỉ biết... trùm mền chờ trời sáng, trong đầu cứ hình dung đủ kiểu hậu quả. Đến sáng nay, vừa mở cửa ra kiểm tra thiệt hại là muốn... đóng cửa lại ngay, giả vờ chưa thấy gì, như thể mình còn đang mộng du.
Chiếc xe để ngoài sân đêm qua giờ móp méo, lởm chởm như... bắp rang vừa mới nổ, chỗ nào cũng lồi lõm một cách đầy nghệ thuật trừu tượng. Còn mái nhà thì thú thiệt... chưa dám leo lên coi. Một phần vì sợ cao, phần còn lại là sợ nhìn xong rồi buồn muốn khóc. Máng hứng nước quanh mái thì khỏi bàn – bể tơi tả từng khúc, trông chẳng khác gì vừa bị cầu thủ tung cú sút cháy lưới.
Tưởng đâu vậy là hết, ai dè khi bước xuống vườn, tim tôi như bị ai bóp nhẹ một cái. Vườn hoa – thiên đường nho nhỏ tôi vẫn thủ thỉ trò chuyện mỗi sáng mỗi chiều – giờ giống hệt bãi chiến trường sau trận không kích chớp nhoáng. Hoa rơi tả tơi, cây nằm la liệt như lính vừa bại trận. Đau nhất là mấy cụm mini rose, mới nở được 5, 6 bông mỗi cụm, giờ thì bẹp dí sát đất, cánh hoa nát vụn không thương tiếc. Mấy chậu sứ thì vỡ toang, đất văng tứ tung, cây cối nằm lăn lóc mỏi mòn như đang tìm chỗ trốn.
Mà khổ nhất là khi có người nhắn tin hỏi thăm, tôi chỉ biết cười trừ: “Mưa đá ghé thăm đêm qua, để lại vài món quà lưu niệm... đẹp không tưởng!” Món quà ấy đúng kiểu “dở khóc dở cười” – nhìn thì tức, nhưng nghĩ lại cũng may là... mình vẫn nguyên vẹn, chưa bị “đá” móp như cái xe!
Thôi thì... mất hoa, trầy xe, bể máng cũng là cơ hội để làm mới. Biết đâu sau cơn giông, trời lại quang, vườn xanh trở lại, mái nhà chắc chắn hơn, còn tôi thì có thêm chuyện vui kể lại với hàng xóm: “Nhớ trận mưa đá năm đó không? Nhà tui là đứa lãnh combo đầu tiên đó nghen!”
Mà cũng vui, giờ mỗi lần nhìn cái máng bể hay cái xe trầy, tôi lại bật cười. Có khi bữa nào rảnh, tôi gắn luôn tấm biển "Di tích trận mưa đá 2025" ngay giữa vườn cho khách tới chụp hình check-in. Ai biểu... nhà tui nổi bật quá làm chi!
No comments:
Post a Comment