Mùa Xuân luôn mang đến cho người ta những cảm xúc thật lạ. Đối với người này, Xuân là niềm vui rộn ràng, là những khởi đầu mới tràn đầy hy vọng. Đối với người khác, Xuân là hoài niệm, là những ký ức cũ len lỏi trong từng cơn gió nhẹ, làm lòng chợt bâng khuâng.
Xuân của tha nhân không chỉ là sắc mai vàng rực rỡ hay cánh đào phớt hồng, mà còn là những khoảnh khắc giao mùa in hằn trong tâm trí. Có ai đó mong Xuân về để đoàn viên, để quây quần bên những người thương yêu. Lại có những kẻ lặng lẽ nhìn Xuân qua ô cửa, thả hồn theo những nỗi niềm chưa kịp gọi tên.
Xuân là nàng thơ dịu dàng, ghé qua từng số phận mà chẳng cần hẹn trước. Nàng không phân biệt ai vui, ai buồn, ai đón chào, ai lặng thầm. Xuân cứ đến, cứ để lại trong lòng người những rung động rất riêng, như một món quà vô hình nhưng đầy ý nghĩa.
Và dù Xuân của mỗi người mang sắc thái khác nhau, nàng vẫn là biểu tượng của sự khởi đầu, của niềm tin vào những điều tốt đẹp. Tha nhân có thể khác nhau về hành trình, nhưng Xuân vẫn luôn dịu dàng đi qua đời họ, trao chút ấm áp, một chút mong chờ, và một chút nhớ thương…
Xuân về qua lối nhân gian,
Mỏng manh tà áo dịu dàng gió bay.
Người vui tay nắm bàn tay,
Người buồn đứng lặng, nhìn mây xa vời.
Xuân là câu hát đôi mươi,
Là màu hoa thắm, là lời yêu thương.
Người mong Xuân đến đoàn viên,
Người gom nỗi nhớ viết lên tháng ngày.
Xuân đi, Xuân lại về đây,
Lòng người tha thiết hay đầy đổi thay?
Có người ôm trọn Xuân say,
Có người để lạc giữa ngày gió sương.
Dẫu cho Xuân có vô thường,
Vẫn gieo hy vọng trên đường nhân gian.
Một lần gặp gỡ mơ màng,
Nàng Xuân khẽ chạm, mộng vàng còn vương.
Xuân về trên những nẻo đường,
Cành mai hé nụ, gió vương còn nồng.
Người vui đón ánh dương hồng,
Người ôm hoài niệm chất chồng thương mang.
Xuân trôi theo bước thời gian,
Để rồi đâu đó miên man nỗi lòng.
Có người thao thức trông mong,
Có người để lạc giữa dòng nhân sinh.
Xuân đi, Xuân lại đăng trình,
Như bao duyên kiếp vô tình, hữu duyên.
Dẫu rằng đời lắm ưu phiền,
Xuân còn, lòng vẫn giữ nguyên tơ hồng.
Xuân về trải nắng trên đồng,
Lá xanh vẫy gọi, nhịp chồng chất cao.
Hương đời phảng phất ngọt ngào,
Như câu tình tự gửi vào tháng năm.
Xuân là giấc mộng xa xăm,
Người đi người ở băn khoăn nỗi niềm.
Dẫu rằng Xuân có ấm êm,
Lòng người sao vẫn ưu phiền bể dâu.
Xuân ơi, nếu có phép màu,
Cho ai còn lạc một câu ân tình.
Dù cho thế sự vô minh,
Xuân về, thương nhớ mãi xinh trong lòng.
No comments:
Post a Comment