Tuesday, February 4, 2025

Người Con Gái Và Biển

Tác giả: Từ Thức
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một vùng biển riêng. Một vùng biển xanh biếc những ngày thanh thản, lặng lẽ những ngày buồn và cuồng phong những ngày giông tố. Đối với cô gái ấy, biển không chỉ là nơi để ngắm nhìn mà còn là tri kỷ, là nơi cô tìm về mỗi khi tâm hồn chênh vênh giữa cuộc đời.

Cô yêu biển, yêu cái cách mà từng con sóng vỗ vào bờ như đang thì thầm những điều không ai có thể nghe thấy. Mỗi khi buồn, cô thường một mình đi dọc bờ biển, để sóng vuốt ve bàn chân trần, để gió mơn man trên làn da, như thể biển đang vỗ về, xoa dịu những nỗi niềm không tên trong cô. Có lẽ chỉ có biển mới hiểu, có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những nỗi nhớ không thể gửi đến ai, chỉ đành để gió cuốn đi, hòa tan vào lòng đại dương sâu thẳm.

Cô thích biển những ngày bình yên, khi mặt nước lặng như gương, phản chiếu ánh nắng vàng ươm. Khi đó, cô có thể ngồi hàng giờ trên bờ cát, lắng nghe tiếng sóng vỗ dịu dàng như một khúc hát ru của mẹ thiên nhiên. Những ngày như thế, biển mang đến cho cô sự bình yên mà cô luôn kiếm tìm.

Nhưng cũng có những ngày biển nổi giông bão, như chính tâm trạng của cô gái. Những con sóng dữ dội ập vào bờ, gió rít từng cơn, bầu trời xám xịt, những tia chớp xé toang màn đêm. Những lúc ấy, cô thấy mình như hòa làm một với biển, mạnh mẽ nhưng cũng đầy tổn thương. Cô thích đứng trước biển những ngày giông tố, như thể muốn trút hết những muộn phiền trong lòng vào từng con sóng, rồi để biển cuốn trôi đi tất cả.

Em là biển, ru thầm mỗi ngày qua,
Gửi lời yêu theo sóng trôi biền biệt.
Nắng ôm lấy đôi bờ xanh tha thiết,
Lặng lẽ buồn khi mây xám bay qua.

Em là biển, mênh mông giữa bao la,
Sóng dạt dào ngân lên từng khúc hát.
Chiều hoàng hôn nhuộm hồng trên bờ cát,
Như tình em vẫn lặng lẽ dịu êm.

Em là biển, khi thét gào, khi bình yên,
Gió lúc bão, lúc hiền hòa khe khẽ.
Có khi thắm như trời chiều lặng lẽ,
Lúc u hoài, sóng hát bản buồn tênh.

Em là biển, nước vơi đầy chông chênh,
Dẫu bao mùa vẫn ru hoài ngày tháng.
Chờ ai đó giữa mênh mông chếnh choáng,
Một ân tình neo lại chốn hư không.

Cô gái ấy có một tâm hồn tự do, như những cánh chim trời, như những con thuyền không neo đậu. Cô không thích sự ràng buộc, cũng chẳng muốn bị giam cầm trong những khuôn khổ. Biển là nơi duy nhất cô có thể sống thật với chính mình, không phải gồng lên để làm hài lòng bất cứ ai. Ở đây, cô có thể khóc mà không sợ ai nhìn thấy, có thể cười mà không cần một lý do.

Người ta nói, phụ nữ như biển. Có lúc dịu dàng, có lúc dữ dội, có lúc cuốn hút, có lúc xa vời. Có những người đàn ông say mê biển cả, nhưng không đủ dũng cảm để bước xuống dòng nước sâu thẳm. Cũng giống như cô, đã từng có người muốn nắm tay cô đi đến tận cùng thế giới, nhưng rồi lại rời bỏ, vì họ sợ sự bao la, mênh mông trong tâm hồn cô.

Nhưng biển vẫn cứ là biển. Cô gái ấy vẫn cứ là cô gái ấy. Vẫn tự do, vẫn hoang dại, vẫn một mình đối diện với những con sóng của cuộc đời. Có lẽ, đến một ngày nào đó, sẽ có một người xuất hiện, không sợ sóng to gió lớn, không ngại biển rộng trời cao, chỉ đơn giản là muốn cùng cô đồng hành, muốn cùng cô đi qua những ngày bình yên và giông bão.

Cho đến lúc ấy, cô vẫn sẽ yêu biển theo cách của riêng mình—một tình yêu không cần hồi đáp, không cần ai thấu hiểu. Vì cô biết, chỉ cần còn biển, cô sẽ không bao giờ cô đơn.


No comments:

Post a Comment

  • Mai Xa Cách
    Thơ: Bác Từ Nhạc: Vĩnh Phúc Trình bày: Anh Nguyên Xin được giới thiệu bài thơ Mai Xa Cách của Bác Từ do Vĩnh Phúc phổ nhạc và Anh Nguyên trình...