Tưởng đã quên… nhưng có thật là quên không? Cuộc sống cuốn ta vào vòng xoáy của thời gian, của những lo toan, của những nỗi buồn và cả những niềm vui mới. Ta ngỡ rằng quá khứ đã ngủ yên, những kỷ niệm đã được gói ghém cẩn thận và đặt vào một góc khuất nào đó trong tim. Nhưng có những ngày, một mùi hương thoảng qua, một bản nhạc cũ, hay một cơn gió nhẹ thổi về cũng đủ làm ký ức thức giấc
Tưởng đã quên những con đường từng chung bước, những mùa thu dịu dàng nhuộm vàng tà áo, những buổi chiều hoàng hôn đổ dài bóng hai người lên vỉa hè. Ta nghĩ rằng mình đã mạnh mẽ, đã chẳng còn vương vấn, nhưng đâu đó trong sâu thẳm, ta vẫn thấy tim mình run rẩy. Hóa ra, quên chưa bao giờ là dễ dàng.
Có những nỗi nhớ cứ lặng lẽ len vào từng giấc mơ, có những hình ảnh cứ mãi lưu lại trong tâm trí dù ta có cố gắng thế nào. Thời gian có thể làm phai nhạt đi nhiều thứ, nhưng có những điều chẳng bao giờ mất hẳn. Chúng chỉ lùi về phía sau, đợi một ngày nào đó bất chợt quay về, nhắc ta nhớ rằng: Có những điều, dù tưởng đã quên, nhưng thực ra, vẫn mãi còn đây.
Tưởng đã quên mùi hương hoa sắc cũ
Năm tháng dài u uẩn một đời traiMưa cùng gió vùi chôn nét hình hài
Bao kỷ niệm nhạt nhòa trong quá khứ.
Tưởng đã quên môi mềm câu tình tự
Bờ vai gầy những chiều nhớ chơi vơi
Ánh mắt xưa từng thắp sáng một thời
Giờ hoang hoải giữa muôn trùng xa cách.
Tưởng đã quên lời yêu thương thầm nhắc
Mùa thu nào vàng úa giấc mơ xanh
Nụ cười ấy giờ hoen ố mong manh
Như chiếc lá lìa cành trong gió lạnh.
Tưởng đã quên bao đêm dài trống vắng
Tiếng gọi người còn vọng giữa hư không
Đêm thao thức hồn đơn lạc giữa dòng
Dẫu muốn quên mà tim còn thổn thức.
Tưởng đã quên những con đường chung bước
Ngón tay đan lời hẹn ước ngày nào
Dấu chân xưa giờ bụi phủ hư hao
Nhưng kí ức mãi in sâu chẳng mất.
Tưởng đã quên màu trời xanh trong vắt
Cánh diều bay theo tuổi nhỏ hồn nhiên
Đã lâu rồi chẳng còn phút dịu êm
Chỉ gió lặng thì thầm câu kỷ niệm.
Tưởng đã quên, nhưng làm sao quên hết
Bóng dáng người trong nỗi nhớ xa xăm
Nắng đầu thu vẫn hanh hao âm thầm
Mà nỗi nhớ chẳng bao giờ cạn kiệt.
Tưởng đã quên nhưng lòng hoài da diết
Bao năm rồi vẫn mải miết kiếm tìm
Một giấc mơ, một nỗi nhớ lặng im
Như con sóng dội vào tim bất tận.
Tưởng đã quên nhưng tim còn vướng bận
Lá thư tình chưa kịp viết ngày xưa
Cơn mưa rơi như hòa giọt lệ thừa
Ta đứng lại giữa cơn mơ muộn phiền.
Tưởng đã quên, nhưng làm sao quên được
Khi lòng ta còn thao thức bóng ai
Năm tháng trôi, bao mùa lá phôi phai
Chỉ yêu dấu vẫn còn đây mãi mãi.
No comments:
Post a Comment