Người ta sinh ra, có người may mắn đã sẵn mang theo danh phận được người đời ngưỡng mộ, có người lại bước vào cuộc đời với hai bàn tay trắng, tự thân gầy dựng mọi thứ. Dù đứng ở vị trí nào thì điều đáng quý nhất vẫn là sống đúng với giá trị của bản thân mình.
Danh phận có thể là thứ mà người đời nhìn vào để đánh giá, nhưng nó không phải là tất cả. Có người mang danh phận lớn nhưng tâm hồn lại nhỏ bé, ích kỷ. Có người sống giản dị, chẳng màng danh vọng nhưng lại sở hữu một trái tim nhân hậu và ấm áp đến lạ kỳ. Rốt cuộc, danh phận chỉ là cái vỏ ngoài, cái cốt lõi nằm ở cách sống, cách yêu thương và chia sẻ với đời.
Có những người cả đời đi tìm danh phận như thể đó là mục tiêu tối thượng của cuộc đời. Họ chạy theo những hào nhoáng mà quên rằng điều làm nên giá trị con người không phải là chức danh hay địa vị, mà chính là lòng nhân ái, sự chân thành và những điều tử tế. Ngược lại, có những người âm thầm sống, chẳng ồn ào khoa trương, nhưng chính họ lại là người ghi dấu sâu sắc nhất trong lòng những người xung quanh.
Chúng ta không thể chọn nơi mình sinh ra, cũng chẳng thể chọn cho mình một khởi đầu trọn vẹn. Nhưng mỗi người đều có thể chọn cách sống sao cho ý nghĩa nhất. Đừng để những ảo vọng về danh phận che mờ đi giá trị thực sự của con người bạn.
Cuộc đời này ngắn lắm! Hãy sống sao để mỗi ngày trôi qua đều đáng giá. Đừng mải mê chạy theo cái danh hão mà quên mất nụ cười của mẹ, ánh mắt thương yêu của cha, hay những khoảnh khắc đời thường giản dị mà đong đầy hạnh phúc.
Bởi sau cùng, danh phận nào rồi cũng thành quá khứ, chỉ có những điều tử tế mà ta để lại trong lòng người khác mới là điều mãi mãi chẳng phai.
Đời người danh phận là chi
Hơn thua được mất đôi khi nhạt nhòa
Người sang kẻ khó như hoa
Nở rồi cũng rụng chẳng qua kiếp người
Danh phận lớn, dạ hẹp hòi
Nghĩ mình cao quý, cuối đời trắng tay
Người hiền sống trọn mỗi ngày
Âm thầm gieo phước, đắp đầy yêu thương
Đừng ham hơn kém tranh vương
Bạc tiền địa vị khói sương phai tàn
Sống sao lòng mãi hân hoan
Người thương một chút, ngập tràn bình yên
Người đời chỉ ước an nhiên
Danh cao phận trọng, tâm hiền mấy ai
Người nghèo cơ cực bờ vai
Nhưng mang tim ấm, khoan thai dịu dàng
Ai người thoát ách ngỡ ngàng
Phận danh buông bỏ, sang hèn hư không
Tình người, tâm rộng mênh mông
Mới là di sản cuối cùng khắc ghi
Thôi thì nhẹ bước mà đi
Sống sao nhân nghĩa, thầm thì yêu thương
Đời này mấy nỗi đoạn trường
Thương nhau trọn vẹn, danh phường sá chi.
Cuộc đời này, danh phận rồi cũng chỉ là một cái bóng mong manh. Người ta có thể nhớ về bạn không phải vì bạn giàu sang hay quyền thế, mà bởi cách bạn đối xử với họ trong từng khoảnh khắc đời thường.
Hơn thua, tranh đoạt để làm gì khi cuối cùng ai cũng trở về cát bụi? Điều đáng giá nhất không nằm ở vị trí bạn đứng mà là tình cảm bạn để lại trong lòng người khác. Hãy sống sao để khi nhắm mắt xuôi tay, ta có thể mỉm cười vì đã từng sống trọn vẹn một cuộc đời đầy yêu thương và tử tế.
Danh phận rồi cũng tan như khói sương, chỉ có lòng nhân ái và những nghĩa cử đẹp mới là di sản còn mãi theo cùng tháng năm.
No comments:
Post a Comment