Sau trận mưa đá hôm trước, nay trời lại trong xanh như chưa từng giông gió.
Mọi thứ dường như trở về đúng nghĩa của nó – Mùa xuân phơi phới, khúc nhạc thanh bình.
Sau cơn mưa đá, nắng vừa lên,
Cỏ biếc lặng lẽ phủ chân thềm,
Chim hót líu lo bên giàn tóc,
Xích đu khe khẽ... tiếng thân quen.
Những tán cây đang thở ra chồi non mát rượi, những cánh hoa sẽ vươn mình như chưa từng úa rũ. Chim chóc lại ríu rít gọi nhau bên chậu hoa tóc tiên sau vườn. Ánh nắng nhẹ rơi xuống mái ngói, khẽ khàng như bàn tay mẹ ngày xưa vuốt mái tóc con trong những sáng đầu năm.
Dường như thiên nhiên cũng biết yêu thương. Sau mỗi lần dữ dội, đất trời lại dịu dàng như muốn bù đắp cho con người một điều gì đó rất đỗi ngọt ngào…
Có những sớm mai, lòng người như dịu lại khi ánh nắng đầu ngày khẽ chạm vào hiên nhà. Mùa xuân không ồn ào, chẳng phô trương, chỉ nhẹ nhàng như một khúc nhạc không lời – ngân nga giữa trời đất đang chuyển mình sau những ngày lạnh giá.
Trên những vòm cây non, lộc biếc khẽ lay theo gió. Chim chóc ríu rít gọi nhau, như đang hát lên bản tình ca của đất trời. Người đi ngang qua, dù vội đến đâu, cũng dường như chậm lại một nhịp để cảm nhận… một điều gì đó rất đỗi an nhiên.
Mùa xuân – không chỉ là thời khắc giao mùa, mà còn là lúc lòng người dễ tha thứ hơn, dễ yêu thương hơn. Bao muộn phiền dường như tan biến trong ánh mắt trong veo của một đứa trẻ đang chạy tung tăng giữa nắng vàng.
Gió xuân khe khẽ lướt qua hiên,
Hoa nở dịu dàng giữa chốn yên.
Chim hót ngân vang từng khúc nhẹ,
Lòng người như cũng hóa thần tiên.
Hoa nở dịu dàng giữa chốn yên.
Chim hót ngân vang từng khúc nhẹ,
Lòng người như cũng hóa thần tiên.
Khúc nhạc mùa xuân không vang lên từ dàn nhạc sang trọng, mà chính là tiếng cười nhẹ giữa ban trưa, là hương bánh chưng, là sắc mai vàng, là sự đoàn viên lặng lẽ nhưng ấm lòng.
Và nếu có một nơi nào khiến tâm hồn được nghỉ ngơi sau những giông gió cuộc đời, thì chính là mùa xuân – mùa của hy vọng, của tái sinh và yêu thương bất tận.
No comments:
Post a Comment