Wednesday, April 2, 2025

Chuyện Tình Tháng 4

Tháng Tư năm ấy, trời không mưa nhưng lòng người thì ướt. Trên chuyến xe buýt cũ kỹ từ ngoại ô vào thành phố, cô gặp anh lần đầu. Anh ngồi bên cửa sổ, tai nghe đeo hờ hững, mắt nhìn xa xăm, còn cô thì tay ôm chặt túi xách, tim đập rộn lên vì không hiểu sao lại bị thu hút bởi ánh mắt buồn đó. Họ không nói gì, chỉ khẽ cười khi ánh mắt chạm nhau một thoáng.

Rồi định mệnh khéo sắp đặt cho họ gặp lại nhau nhiều lần sau đó – ở trạm xe quen thuộc, trong quán cà phê nhỏ góc phố, và cuối cùng là trong một buổi chiều tháng Tư khi hoa bằng lăng vừa nở. Anh là một nhạc công lang thang, chơi đàn guitar ở những góc phố để kiếm sống. Cô là một nhân viên văn phòng, sống nội tâm và đầy mộng mơ. Tháng Tư trở thành chiếc cầu nối lặng lẽ giữa hai tâm hồn cô đơn.

Họ yêu nhau, không ồn ào, không ràng buộc. Những buổi tối anh đàn, cô lặng lẽ ngồi nghe, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt người con gái tháng Tư rạng rỡ mà mong manh. Họ nói với nhau về ước mơ, về những điều chưa thành hình. Cô thường nói: "Em không cần gì nhiều, chỉ cần được ngồi đây, nghe anh đàn mỗi tối, là đủ."

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dịu dàng như khúc nhạc tháng Tư. Một ngày, anh biến mất. Không lời từ biệt. Không tin nhắn. Không vết tích. Cô tìm kiếm, hỏi han khắp nơi, rồi nhận được một mẩu tin ngắn từ một người bạn chung: "Anh bị ung thư máu, đã vào viện điều trị. Anh không muốn em nhìn thấy anh trong bộ dạng yếu đuối."

Cô lặng đi, nước mắt rơi không ngừng. Bao đêm cô ngồi trước phòng bệnh, để lại hộp sữa, chiếc khăn tay, hay mẩu giấy nhỏ: "Em vẫn ngồi đây nghe anh đàn... trong tim."

Gió lặng bên thềm hoa rụng bay,
Trăng sầu nghiêng bóng nhớ đong đầy.
Người đi chẳng hẹn ngày quay gót,
Chỉ để lòng ai khắc đắng cay.

Tháng Tư năm sau, anh không trở về. Cô vẫn ngồi đó – nơi góc phố quen thuộc, bên chiếc ghế đá cũ, chờ một tiếng đàn không bao giờ vang lên nữa. Người ta bảo anh đã ra đi một chiều mưa nhẹ. Không tiếng than van, không một lời trăn trối. Chỉ có cây đàn cũ và một mảnh giấy gấp đôi đặt bên gối: "Anh xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa. Nhưng tình yêu của em – đã là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời anh."

Cô đọc, bàn tay run rẩy, mắt khô cạn nước. Một tình yêu ngắn ngủi, nhưng sâu sắc. Một chuyện tình không có hậu – nhưng là vĩnh cửu trong ký ức của một người con gái trong những ngày cuối tháng Tư.

Và tháng Tư năm nào cũng trở lại… nhưng tiếng đàn thì mãi mãi không còn vang.

No comments:

Post a Comment

  • Mai Xa Cách
    Thơ: Bác Từ Nhạc: Vĩnh Phúc Trình bày: Anh Nguyên Xin được giới thiệu bài thơ Mai Xa Cách của Bác Từ do Vĩnh Phúc phổ nhạc và Anh Nguyên trình...