Tháng Tư – với ai đó là mùa phượng đỏ, là mùa của chia tay học trò, của những cơn mưa đầu mùa đổ nhẹ lên mái ngói cũ. Nhưng với những người mang trong tim ký ức năm xưa, Tháng Tư Đen là một vết cắt sâu, âm ỉ không lành.
Ngày ấy, phố không còn yên, lòng người không còn bình. Người chạy trốn giữa chính quê hương mình. Tiếng súng thay cho tiếng ve, nước mắt thay cho hoa phượng. Những đứa trẻ lạc mẹ, những người vợ mất chồng, những người lính ngã xuống mà không kịp từ biệt.
Người ta bỏ lại cả đời sau lưng để vượt biên, mong tìm một ngày mai, dẫu phía trước là biển dữ, là hải tặc, là cái chết lặng thầm giữa trùng khơi.
Tháng Tư trôi qua từng năm, nhưng với bao người, nó không bao giờ thực sự đi mất. Nó nằm lại trong tim, như một mùa tang trắng lặng lẽ không màu… nhưng đau.
Tôi đã thấy bao người đang chạy trốn,
Những trẻ thơ khóc thét bốn phương trời.
Tiếng gọi nhau ơi ới khắp mọi nơi,
Phố hỗn loạn như đàn chim vỡ tổ.
Tôi đã thấy cờ xưa lặng lẽ đổ,
Tiếng quốc ca nghẹn lại chút mong manh.
Người lính cuối ôm súng gục trên thành,
Không đầu hàng – chỉ lặng thinh từ biệt.
Tôi đã thấy mẹ già đau thảm thiết,
Ôm di ảnh con run rẩy bước chân.
Người mất xác, có người gục trước sân,
Lá cờ trắng phất lên trong tuyệt vọng.
Tôi đã thấy tàu trôi đêm cô đọng,
Người chen người, hơi thở chẳng còn nhau.
Trời không sao, biển giấu một nỗi đau,
Súng vẩn nổ... máu loang vào ký ức.
Tôi đã thấy những đứa em thổn thức,
Gánh tuổi thơ đi chẳng biết về đâu.
Tháng Tư đen đổ xuống những nhịp cầu,
Chở số phận bồng bềnh trong vô định.
Tôi đã thấy tình yêu nơi người lính,
Người ôm người lần cuối giữa chiều thu.
Anh ngã xuống giữa trùng khơi mịt mù,
Để em sống – một đời không quên được.
Tôi đã thấy lòng người như rách xước,
Vẫn mong rằng một ngày nắng sẽ lên.
Tháng Tư trôi… nhưng chẳng thể nào quên,
Không xoá được… dẫu lòng ta buông thế.
Tôi đã viết bằng tim mình nhỏ lệ,
Về Tháng Tư – nước mắt lẫn máu người.
Chuyện tình buồn, chuyện nước mất, nhà rơi...
Chỉ còn lại... ký ức màu tang trắng.
Tháng Tư Đen không chỉ là một mốc thời gian trong lịch sử, mà là vết hằn sâu trong lòng bao thế hệ. Dẫu thời gian có trôi, ký ức vẫn còn đó – như nén hương lòng thầm lặng. Chúng ta không để hoài niệm níu chân, nhưng cũng không quên, để thêm trân trọng hòa bình, tự do, và những gì mình đang có hôm nay.
No comments:
Post a Comment