Trong cuộc đời, có những khoảnh khắc trái tim ta bỗng chùng xuống, mơ hồ và mong manh, như một cơn gió lạc giữa chiều tàn. Đó là những lúc yếu lòng, ta bất chợt rung động vì một người khác phái. Không cần lý do cụ thể, không cần lời giải thích rõ ràng, chỉ là ánh mắt ấy, nụ cười ấy hoặc một câu nói vu vơ, bất giác khiến lòng ta thổn thức.
Có thể người ấy không phải là ai quá đặc biệt trong cuộc sống của ta. Nhưng trong một giây phút nào đó, sự hiện diện của họ lại như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa giấu kín của những cảm xúc mà ta ngỡ đã quên từ lâu. Ta không gọi đó là tình yêu, cũng chẳng phải là say mê, chỉ đơn giản là một khoảng lặng đủ để thấy trái tim mình còn sống động, còn rung động trước sự tử tế, dịu dàng của con người.
Những lúc như thế, ta nhận ra rằng yếu lòng không phải là một điều đáng sợ, mà ngược lại, nó nhắc nhở rằng ta vẫn là con người, vẫn còn biết yêu, biết cảm nhận những gì tinh tế nhất trong cuộc sống. Đó cũng là lúc ta chậm lại, tự hỏi mình rằng: phải chăng ta đã quá vội vàng đi qua cuộc đời mà bỏ lỡ những điều giản đơn nhưng đáng trân quý?
Nhưng yếu lòng cũng là một trạng thái đầy nguy cơ. Nếu không tỉnh táo, ta dễ nhầm lẫn giữa sự đồng cảm và sự gắn bó, dễ đánh mất bản thân trong những cảm xúc thoáng qua. Đôi khi, người ta không cố ý làm tổn thương ta, nhưng chính kỳ vọng và tưởng tượng của ta lại làm đau chính mình.
Bởi thế, trong những lúc yếu lòng, thay vì lao vào những cảm xúc bất chợt, hãy để chúng trở thành cơ hội để hiểu rõ hơn trái tim mình. Hãy để đó là một bài học nhỏ, nhắc nhở ta rằng sự rung động không phải lúc nào cũng cần được nuôi dưỡng, mà đôi khi chỉ là một khoảnh khắc để ta học cách trân trọng sự tử tế, sự đẹp đẽ từ người khác.
Và rồi, khi cảm xúc ấy qua đi, ta lại mạnh mẽ hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, và hiểu rằng cuộc sống vẫn luôn đẹp, bởi nó cho ta những khoảnh khắc yếu lòng như thế, để biết trái tim mình vẫn còn chỗ cho những điều diệu kỳ.
Bóng trăng khuya tựa giấc mộng Thiên Thai,
Người thoáng đến như hạc trời truyền thuyết.Tựa Đào Nguyên(*) giữa ngàn hoa diễm tuyệt,
Mà lòng ta lạc bước chẳng thể quay.
Ánh mắt ấy tựa vạn dặm xuyên lay,
Gieo mộng mị tựa kiếp xưa Từ Thức(**).
Lòng bỗng nhớ những giai nhân ký ức,
Chút tình si chẳng biết gửi nơi xa.
Phải chăng đây là kiếp số thoáng qua?
Hay duyên phận vốn là điều tiền độ?
Như Ngưu Chức(***) mỗi năm chờ hội ngộ,
Còn nơi này ta mãi ngóng trời mây.
Hương tóc người phảng phất mộng đong đầy,
Tựa Mai Trúc ngát ngàn năm trong sử.
Giữa nhân thế, chỉ mình ta lữ thứ,
Người lặng thầm, đâu thấu nỗi lòng si.
Trăng Thạch Đầu(****), bóng giai nhân cách ly,
Hoa Ngọc Lan rụng lòng ai hoang hoải.
Một ánh nhìn, đủ làm tim hoán cải,
Để đời này mãi khắc khoải nhớ thương.
Thôi thì hỡi, xin trời cao dẫn đường,
Chút mộng tình trao gửi lòng tinh khiết.
Như Lý Bạch(*****) từng say trăng bóng nguyệt,
Ta chỉ cầu một thoáng mộng yêu thương.
(*) Đào Nguyên: Chốn thần tiên trong văn học Trung Quốc, tượng trưng cho nơi đẹp đẽ và hư ảo.
(**) Từ Thức: Nhân vật trong truyền thuyết Việt Nam, lạc vào động tiên vì mải mê sắc đẹp của nàng tiên.
(***) Ngưu Chức: Ngưu Lang – Chức Nữ, biểu tượng tình yêu cách trở trong truyền thuyết.
(****) Thạch Đầu: Một điển tích về nơi gặp gỡ thần tiên trong văn hóa Á Đông.
(*****) Lý Bạch: Thi tiên nổi tiếng, thường viết về trăng, rượu và những mộng mơ tình yêu.
No comments:
Post a Comment