Bài thơ gợi lên những ký ức và cảm xúc về một tháng 9 của năm đó, nơi những kỷ niệm và tình cảm vẫn mãi còn lại, dù thời gian đã trôi qua. Những hình ảnh quen thuộc như lá vàng, gió thu, và những khoảnh khắc chưa kịp nói ra đã trở thành một phần trong trái tim, gợi lên sự hoài niệm và tiếc nuối về những điều đẹp đẽ đã qua.
Tháng 9 năm nào ta gặp gỡ,
Con đường xưa lá rụng phủ đầy.
Tiếng cười ấy như cơn mưa đầu hạ,
Nhẹ nhàng rơi trên đôi mắt ai say.
Tháng 9 năm nào trời xanh vời vợi,
Nghe trong gió chút se lạnh đầu thu.
Bước chân chậm nhưng lòng mình vội vã,
Như muốn níu một thoáng ngày còn thơ.
Tháng 9 năm nào, một chiều vàng nhạt nắng,
Bóng hai người lặng lẽ dưới tán cây.
Lời chưa nói giờ đã thành ký ức,
Giấu trong tim những hẹn ước chưa đầy.
Tháng 9 năm nào, em còn nhớ không?
Những chiều tan lớp, tay trong tay bước.
Thời gian trôi, kỷ niệm thành mơ ước,
Nhưng tháng 9, mãi mãi trong lòng chờ.
No comments:
Post a Comment