Mùa đông đến, mang theo cái lạnh thấu da thịt và gió heo may len lỏi trong từng ngóc ngách của ký ức. "Sang đông rồi..." không chỉ là lời thầm thì về thời tiết, mà còn là tiếng lòng khẽ khàng gọi tên những kỷ niệm cũ.
Những ngày thu đằm thắm dường như vẫn còn đâu đó, thoảng nhẹ trong tâm trí, nhưng lại xa xôi như một giấc mơ đã lạc mất. Người đã đi, để lại bến xưa vắng lặng. Bóng dáng thuyền xa khiến lòng người hoài vọng, nhưng câu thơ dang dở chẳng bao giờ được hồi đáp.
"Sang đông rồi. . ." viết nên những dòng chất chứa màu thời gian, mỗi nét chữ là một cảm xúc của quá khứ và hiện tại giao thoa. Cảnh vật vẫn ở đó, nhưng con người đã cách ngăn, để lại sự chờ đợi hư ảo, không rõ là cho ai hay cho chính mình.
Nhưng rồi, giữa cái lạnh buốt của đông, tim vẫn còn giữ hơi ấm. Phải chăng đó chính là ánh sáng dẫn lối để bước qua nỗi buồn, để tìm đến bình minh mới? Đông lạnh, nhưng lòng người vẫn có thể hóa ấm nếu ta biết bước tiếp, biết rằng mọi đau thương rồi cũng chỉ là một giấc mơ lành trong ký ức.
Sang đông rồi ...
Sang đông rồi... gió lạnh thổi heo may
Lòng vẫn nhớ những ngày thu đằm thắm
Người rời bước, để riêng ta lặng thầm
Còn đứng mãi, chờ gì trong sương trắng?
Bến xưa cũ, con thuyền nay đã vắng
Họ đi rồi, mang cả những mộng mơ
Mắt dõi theo, nhưng biết chẳng bao giờ
Thuyền trở lại, trả câu thơ dang dở.
Sang đông rồi, lòng ta như trang vở
Viết những dòng nhuốm màu của thời gian
Cảnh còn đây, nhưng người đã cách ngăn
Ta đứng đợi, hay tự mình níu lại?
Gió đông buốt, mà tim còn ấm mãi
Dẫu thiết tha, nhưng hiểu rõ phận mình
Bước đi thôi, tìm một bóng bình minh
Để đông lạnh, chỉ là giấc mơ lành.
No comments:
Post a Comment