Lời giới thiệu bài viết "Tôi Viết Cho Tôi - Người Đàn Bà Đã Cũ"
Bài viết là những dòng tự sự chân thành của một người phụ nữ từng trải, kể về hành trình từ nỗi đau của một cuộc tình đổ vỡ đến sự hồi sinh mạnh mẽ hôm nay.
Đây không chỉ là câu chuyện riêng của em, mà còn là lời sẻ chia đầy đồng cảm dành cho những ai đã từng gánh chịu tổn thương. Những dòng chữ mang theo nỗi đau, niềm hy vọng và sức mạnh của sự chữa lành, như một lời nhắn nhủ dịu dàng rằng chúng ta đều có thể vượt qua khó khăn để yêu thương chính mình nhiều hơn.
"Rất tình cờ, tôi đọc được tự sự của em. Em viết về chính cuộc đời mình, đã trải qua biết bao đau thương mất mát... Để rồi từ những đau thương ấy, em can trường đứng lên, mạnh mẽ và kiên cường... Những dòng viết ấy đã chạm đến trái tim tôi."
Mời mọi người cùng theo dõi bài viết để cảm nhận sâu sắc hơn về hành trình yêu thương và chữa lành.
Khi tôi viết những dòng chữ này, mùa xuân đã về bên khung cửa sổ... Mỗi sáng thức dậy, mở cửa sổ ra, làn gió mát lành ùa vào, mang theo cảm giác trong lành, mát lạnh thấm sâu vào tận trái tim. Ta như tạm quên đi những mỏi mệt, những đau khổ của cuộc đời để sống như ngọn gió kia – tự do, nhởn nhơ bay khắp nhân gian, không bị rào cản số phận níu giữ.
Cái nghiệt ngã của số phận mang tên "Đàn bà đã cũ" mới trớ trêu và cay đắng làm sao!
Tôi đã từng xem bộ phim truyền hình Người đàn bà đã cũ của nhà đồng đạo diễn và biên kịch Nam Yên – Quế Hải. Bộ phim đã lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của tôi. Hình ảnh người phụ nữ cô đơn đứng bên bờ sông lộng gió, khắc khoải như chính cuộc đời tôi. Phải chăng, "người đàn bà đã cũ" là tiếng lòng thổn thức cho những mất mát, những hy sinh?
Tôi đã từng yêu – yêu nồng nàn, thiết tha. Cũng như bao người phụ nữ khác, một lần yêu là yêu cả đời. Yêu cho hết, thương cho cạn, chẳng nề hà hay toan tính. Nhưng cái dại của tôi cũng chính là vì yêu quá nhiều. Vì chẳng có gì quá nhiều mà tốt, tình yêu cho đi cũng vậy. Đàn bà càng yêu nhiều, càng cho đi không chút đắn đo, thì khi bị bội bạc, lòng lại càng tan nát, vỡ vụn.
Tôi đã không biết mình bước qua những ngày tháng ấy như thế nào, chỉ nhớ bản thân mỏi mệt đến nhường nào để thoát khỏi đống hoang tàn đổ vỡ, rồi lại bình thản đối mặt với đời bằng một nụ cười cam chịu.
Hơn mười năm, tôi như con chim sợ cành cong. Biết bao người đàn ông đến bên tôi, hứa hẹn đủ điều, nhưng tôi bỏ qua tất cả, chọn sự an yên bên hai đứa con thơ.
Ông trời thật công bằng. Không cho ai tất cả, cũng chẳng lấy đi của ai mọi thứ. Mẹ con tôi cứ bình an sống bên nhau. Hạnh phúc đền bù xứng đáng khi hai đứa con gái xinh đẹp của tôi đều đỗ đại học.
Năm tháng cứ thế trôi đi. Ai cũng vậy, trẻ rồi sẽ già. Xinh đẹp rồi cũng phôi pha. Chỉ có trái tim – càng tổn thương, càng hoàn mỹ.
Tôi vẫn luôn nói với những người đàn ông đến trong đời rằng: "Tôi là đàn bà cũ." Không phải để khoe khoang, mà để thành thật với chính mình. Dẫu danh xưng ấy đau lòng và tủi hờn, nhưng tôi chấp nhận nó như một phần không thể tách rời.
Người ta nói, đàn bà cũ không còn trinh nguyên, mang theo quá nhiều đổ vỡ. Nhưng có mấy ai nhìn thấu được những nỗi đau lòng mà chúng tôi đã trải qua? Người ta bảo, đàn bà cũ mạnh mẽ, gan lì đến chai sạn, có gì mà không dám làm? Thật ra, chẳng người phụ nữ nào sinh ra đã mạnh mẽ. Cuộc đời dạy tôi rằng muốn bản lĩnh, phải trả giá bằng những tổn thương chồng chất.
Tôi đã từng khóc đến không thở nổi, nhưng cũng học được cách mỉm cười bình yên. Đàn bà cũ là như thế – không còn niềm tin vào tình yêu lý tưởng, không còn mơ mộng hão huyền.
Trước thềm năm mới, tình yêu có thể đến với tôi, hoặc không. Nhưng tôi vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, vì nhân cách của tôi luôn trong sáng.
Để tôi thấy rằng mùa xuân vẫn luôn đẹp, luôn tươi mới.
Và tôi đã viết cho lòng tôi.
Người đàn bà đã cũ là như thế...!!!
Lê Hương.
Lời bình - Tôi viết cho tôi - người đàn bà đã cũ.
Bài viết là một bức tranh đầy cảm xúc, lắng đọng và sâu sắc về tâm hồn người phụ nữ từng trải, mang trong mình cả những nỗi đau, mất mát và sự mạnh mẽ vượt qua. Tác giả đã khéo léo lồng ghép những suy tư, hoài niệm và triết lý về cuộc sống, tình yêu, để người đọc không chỉ cảm nhận được nỗi lòng của một người đàn bà "đã cũ," mà còn thấy được sự kiêu hãnh và bản lĩnh trong từng con chữ.
Đoạn mở đầu như một bức tranh xuân tươi mới, đối lập với cái gọi là "cũ" trong danh xưng "người đàn bà đã cũ." Nhưng chính cái nghịch lý ấy lại làm bật lên sức sống mãnh liệt của nhân vật, người luôn biết tìm thấy bình yên và ý nghĩa dù cuộc đời có nghiệt ngã đến đâu.
Hình ảnh người phụ nữ bên bờ sông lộng gió thật đẹp và ám ảnh, tựa như chính trái tim tác giả – mỏng manh nhưng cũng đầy nội lực. Những tổn thương, hy sinh, và đổ vỡ trong tình yêu được miêu tả chân thực và thấm đẫm cảm xúc. Đoạn viết về tình yêu "cho hết, thương cạn" vừa là sự hoài niệm, vừa là lời nhắc nhở rằng yêu thương cũng cần sự cân bằng để tránh những đổ vỡ không thể hàn gắn.
Tác giả cũng rất thật thà khi nói về bản thân – "đàn bà cũ" không phải là sự tự ti, mà là sự thấu hiểu và chấp nhận chính mình, với cả những vết thương và vết chai sạn mà cuộc đời đã khắc ghi. Sự mạnh mẽ mà tác giả có được không phải bẩm sinh, mà là kết quả của những bài học đau đớn và những lần gượng dậy từ những hoang tàn đổ vỡ.
Bài viết không chỉ là câu chuyện của riêng tác giả, mà còn là tiếng lòng của biết bao người phụ nữ từng trải qua đắng cay, để rồi tìm thấy niềm an yên trong tình yêu dành cho chính mình và những điều giản dị trong cuộc sống.
Kết thúc bài viết, tác giả nhấn mạnh sự tự hào, kiêu hãnh và lòng tin vào chính mình. Dù tình yêu có đến hay không, thì mùa xuân vẫn luôn tươi đẹp, vì tâm hồn của "người đàn bà đã cũ" đã đủ trong sáng và kiên cường để sống một đời ý nghĩa.
Lời văn sâu sắc, mượt mà và đầy cảm xúc. Đây không chỉ là một bài viết, mà còn là một lời tự sự đầy dũng cảm và truyền cảm hứng. Một câu chuyện của sự trưởng thành, của lòng kiêu hãnh và tình yêu thương chính mình.
Tác giả: Lê Hương, Lời bình: Từ Thức
No comments:
Post a Comment