Buổi sáng thì trời mát mẻ, nhiệt độ nhẹ nhàng như lời chào ấm áp của mùa xuân, nhưng đến trưa thì đột ngột tăng lên tận 75 độ F. Cả đám cứ ngỡ mùa hè kéo quân về sớm, áo khoác cởi ra liền tay, ai nấy bắt đầu đoán già đoán non rằng có phải trái đất nóng lên thật rồi không.
Thế mà tin mới nghe sáng nay lại làm cả nhóm sững sờ: Hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi! Này là trò gì đây? Trời ơi, thời tiết Wichita Falls đúng là "nắng mưa thất thường," cứ như tâm trạng của người yêu cũ vậy!
Trong khi mọi người xung quanh bắt đầu lo lắng, nào là chuẩn bị áo ấm, nào là sưởi ấm lò than, nào là kiểm tra độ bám của lốp xe, thì tôi cứ bình thản như ông cụ non. “Lo chi cho mệt,” tôi nhủ thầm. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, dù tuyết rơi hay trời nắng, miễn là còn ly cà phê nóng để ngồi nhâm nhi, cuộc đời vẫn thế mà thôi.
Bàn cà phê sáng bỗng rộn rã tiếng cười khi một ông bạn chêm thêm: “Lo lắng mà giải quyết được thời tiết thì giờ tôi đã chuyển mây đen thành nắng vàng rồi!” Ừ, nghĩ cũng đúng, cứ thảnh thơi mà sống, còn thời tiết cứ để trời lo. Thế là cả đám nhấp thêm ngụm cà phê, cười vui như chẳng có tuyết sắp đến nữa. Wichita Falls sáng nay thật đáng nhớ!
Ngồi cả buổi, lắng nghe mà chẳng ai nhắc đến chuyện Tết, lo ăn uống hay chuẩn bị ra sao. Mình cũng im lặng, giữ cho không khí được thái bình. Đôi lúc, sự yên ắng lại khiến mọi thứ thật nhẹ nhàng, không cần bàn tán thêm, chỉ cần cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.
Thế là buổi sáng hôm nay trôi qua nhẹ nhàng như mây ngàn. Chẳng cần bàn cãi hay lo lắng điều gì, chỉ có tiếng cười giòn tan, chút cà phê ấm, và lòng người thanh thản.
No comments:
Post a Comment